Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3141: Nợ tình không thể không đối mặt (3)

Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:
“Phong Lôi Song Thần đã thức tỉnh, Dạ Hoàng kia đã đi đâu?”
Phong Đô Quỷ Vương sững sờ, không rõ hắn hỏi như vậy ngụ ý ở đâu. Trương Nguyên Thanh thở dài nói:
“Dạ Hoàng vụng trộm tiến vào phó bản Thái Dương, chính là Tinh Thần Chi Chủ ở thời khắc mấu chốt, triệu hồi ra Dạ Hoàng, kéo Bán Thần của trận doanh Thủ Tự vào trong ngủ say vĩnh viễn không thể tỉnh lại, bây giờ Bán Thần Thủ Tự còn có thể tự do hoạt động, chỉ có Hư Không, lão tổ tông Tạ gia, Mỹ Thần cùng tôi.”
Ở đây đều là người thông minh, lập tức hiểu ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Phong Lôi Song Thần thức tỉnh, ý nghĩa Dạ Hoàng đã tỉnh lại, mà Tinh Thần Chi Chủ tính toán tường tận chuyện thiên hạ, nhất định biết việc này.
Dạ Hoàng có thể kéo Bán Thần Thủ Tự rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ có thể nói rõ, hoặc là Tinh Thần Chi Chủ không cảnh báo, hoặc Tinh Thần Chi Chủ chủ đạo tất cả cái này.
Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói Bán Thần Thủ Tự rơi vào trạng thái ngủ say, liền nhất định là thật? Mặc dù thẳng đến trước mắt, các Bán Thần Thủ Tự quả thực chưa từng xuất hiện.
Trương Nguyên Thanh nhìn mọi người, gương mặt uy nghiêm lộ ra vẻ thương hại:
“Người khổng lồ bằng lòng hướng tới sâu kiến giải thích, đã là thương hại cùng ban ân lớn nhất, các người là cao tầng của trận doanh Thủ Tự, có quyền biết sự thật, chỉ thế thôi.”
... Mọi người nhất thời yên lặng.
Đại trưởng lão Xích Nhật Hình Quan im lặng mấy giây, khom người nói:
“Thái Dương Chi Chủ vĩ đại, chúng tôi bằng lòng nguyện trung thành với ngài, ngài có gì phân phó?”
Thái độ của Xích Nhật Hình Quan, khiến các trưởng lão Thái Nhất môn trầm mặc, cũng cúi đầu sụp mắt.
Tôn trưởng lão cúi đầu, trong lòng sinh ra một suy nghĩ bi thương không gì sánh được:
Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc trước bị mình vứt bỏ như giày rách, cuối cùng thành Thái Dương Chi Chủ! !
Phải lưu tiếng xấu muôn đời rồi!
“Lui ra!” Trương Nguyên Thanh như là quân vương uy nghiêm, ra lệnh: “Âm Cơ lưu lại.”
Đám người Xích Nhật Hình Quan lần lượt hóa thành hào quang vàng óng chạy đi. Phong Đô Quỷ Vương nhìn cô gái trong lòng ngưỡng mộ, cuối cùng lựa chọn phục tùng mệnh lệnh của Thái Dương Chi Chủ.
Cuối cùng chỉ còn lại Âm Cơ và lão Tôn.
Trương Nguyên Thanh liếc lão Tôn không biết điều một cái, “Ông không đi, là chờ bị tịnh hóa sao?”
Lão Tôn hồ đồ xám xịt bỏ chạy.
Âm Cơ khuôn mặt mang lụa mỏng màu đen, đôi mắt đẹp long lanh sáng tỏ đánh giá Nguyên Thủy Thiên Tôn, dịu dàng cảm khái:
“Không ngờ, người cuối cùng trở thành Thái Dương Chi Chủ lại là cậu.” Cô không khỏi nghĩ đến tình lang của mình, gã đàn ông phụ lòng ngày nhớ đêm mong kia.
Linh Thác, Tinh Thần Chi Chủ cùng Ma Quân, đều từng có chí trở thành Thái Dương Chi Chủ, ai cũng không ngờ, cuối cùng người trở thành Thái Dương Chi Chủ, là con ngựa ô năm ngoái toát ra, là Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thế sự vô thường, khiến người ta thổn thức.
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh xuyên thấu lụa mỏng, nhìn gương mặt dịu dàng tuyệt đẹp kia, ngũ quan từng cái kinh diễm, tổ hợp lại có một loại dịu dàng của chị gái nhà bên, là loại dịu dàng bạn phạm sai lầm, lam mình làm mẩy, cô ấy đều sẽ trấn an bạn, bao dung bạn.
Lúc này lại nhìn gương mặt này, tâm cảnh hoàn toàn khác biệt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn gương mặt này, sẽ có hảo cảm mãnh liệt, loại hảo cảm kia bắt nguồn từ rung động “tình người ma chưa dứt”.
Bây giờ lại nhìn gương mặt này, là cảm động tới tận chân trời bỗng nhiên quay đầu, người mình yêu vẫn như cũ ở nơi ánh đèn rã rời.
Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Cho tôi mảnh vỡ bản đồ kho báu Ma Quân.”
Âm Cơ không từ chối, không mâu thuẫn, mở ra hòm đồ, đưa qua một mảnh ngọc trắng như mỡ dê.
Mảnh ngọc có hình quạt, mặt ngoài có từng điểm lõm nhỏ, như là sao dày đặc.
Lúc đưa lên mảnh vỡ chìa khóa, Âm Cơ không tự giác tránh đi ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn, luôn cảm thấy ánh mắt người bạn này có chút nóng bỏng, mang theo cảm xúc khác thường.
Điều này khiến cô có chút bối rối cùng sợ hãi.
Quả nhiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn ở lúc tiếp nhận mảnh vỡ chìa khóa, nắm tay của cô.
Âm Cơ theo bản năng rút tay về, nhưng không thể thành công, bối rối trong mắt cô lập tức sâu sắc thêm, trong đôi mắt đẹp hiện lên một vòng khẩn cầu.
Trương Nguyên Thanh thở dài, dùng giọng khàn khàn tạp âm chỉ Ma Quân có, nói:
“Âm Cơ tỷ tỷ, là tôi!”
Nói xong câu đó, Trương Nguyên Thanh cảm giác được rõ ràng Âm Cơ toàn thân cứng ngắc.
Khuôn mặt của cô trước hết nhất hiện ra không phải rung động, không phải vui sướng, mà là ngốc trệ, mà là ngây dại!
Qua một hai giây, trong con ngươi hiền hòa long lanh mới hiện lên cực độ xấu hổ giận dữ cùng tức giận, gương mặt xinh đẹp trắng nõn theo đó đỏ lên.
Ở trong mắt cô, Nguyên Thủy Thiên Tôn là đùa giỡn trần trụi.
Cô vừa rồi đã cảm thấy ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn mình không thích hợp, bây giờ cố ý bắt chước giọng điệu Ma Quân gọi cô như vậy, là trần trụi, là đùa giỡn vũ nhục người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận