Linh Cảnh Hành Giả

Chương 176: Cứu rỗi (2)

Trong điện có một lúc lâm vào im lặng lâu dài, lặng lẽ đến mức khiến Trương Nguyên Thanh cùng Tạ Linh Hi hoảng hốt.
Rốt cuộc Vô Ngân đại sư thở dài một tiếng:

“Tôi biết rồi.”

Tạ Linh Hi do dự một phen, to gan, nhỏ giọng hỏi:

“Đại sư, ông ấy đối với tôi có ân cứu mạng, ông ấy không phải là kẻ ác, vì, vì sao sẽ trở thành nghề nghiệp tà ác?”

Tăng nhân mặc nạp y màu xanh chậm rãi nói:

“Hắn trước kia có một đứa con gái, rất thông minh, rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập cũng rất tốt. Khi vào đại học, dần dần thay đổi, bắt đầu theo đuổi vật chất, mù quáng so bì với bạn học, vì nuôi con gái, Xấu Hổ Làm Cha ngày đêm làm lụng, liều mạng kiếm tiền, nhưng càng ngày càng không thể thỏa mãn nhu cầu của con gái, thẳng đến có một ngày, hắn phát hiện con gái trên ở mạng mượn rất nhiều tiền, bị chụp ảnh không tốt.

“Hắn không có sức trả lại chỗ nợ nần đó, càng cảm thấy con gái mất mặt xấu hổ, làm nhục cho gia đình, hai cha con cãi nhau to một trận, hắn tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, Xấu Hổ Làm Cha cho rằng, tất cả cái này đều là lỗi của con gái, nó trở nên hám làm giàu, trở nên ích kỷ, trở nên làm người ta không nhận ra được.

“Về sau, công ty cho vay đã khống chế cô gái kia, bức bách cô bán xác thịt, không kiêng nể gì đùa bỡn cô ấy, làm nhục cô ấy, dưới sự tuyệt vọng, cô ấy nhảy lầu tự sát.

“Xấu Hổ Làm Cha sụp đổ, hắn bắt đầu cảm thấy, sai là mình, nếu có thể cho con gái sinh hoạt vật chất hậu đãi, nếu có thể có tiền trả nợ cho con gái, tất cả bi kịch này sẽ không xảy ra. Hắn vô số lần hối hận buổi cãi nhau đó, lúc ấy nếu có thể an ủi con gái, làm bạn với con gái, có lẽ liền không có chuyện sau đó nữa, là hắn tự tay đẩy con gái vào vực sâu.

“Sau khi con gái chết, hắn tính tố cáo công ty cho vay kia, tố cáo những kẻ ác tra tấn con gái, bức tử con gái, nhưng công ty cho vay đó ở địa phương rất có năng lượng, hắn đã thua kiện.

“Hắn tinh thần sa sút rất lâu, ý thức được sai không phải con gái, là hắn, là thế giới này. Hắn cho rằng, con người là không thể thay đổi hoàn cảnh, con người là chịu hoàn cảnh ảnh hưởng, khi xã hội này cả ngày ở bên tai ngươi gào thét vật chất, gào thét tiền tài, ngươi liền nhất định sẽ bị ảnh hưởng, trở nên hám làm giàu, trở nên vật chất, không ai có thể ngoại lệ.

“Con gái của hắn còn chưa vào xã hội, không hiểu được lòng người hiểm ác, bị hướng dẫn tiêu pha, hướng dẫn mượn tiền, cuối cùng mới đi lên con đường không lối về này, thế giới này hỏng triệt để rồi, hắn quyết định tự mình báo thù cho con gái...

“Hắn xâm nhập công ty cho vay, giết chết kẻ ác từng làm nhục cô, bức tử cô, sau đó thoát khỏi hiện trường, chính là một trận giết chóc đó, khiến hắn đạt được thẻ nhân vật, trở thành mê hoặc chi yêu.”

“Xấu Hổ Làm Cha là người cực đoan, nhưng hắn không phải kẻ ác khát máu, nhưng mà, một khi trở thành nghề nghiệp tà ác, cả đời không có đường lui, hắn ở trên con đường không có lối về này càng đi càng xa, cấp bậc càng ngày càng cao, lại càng ngày càng đau đớn.

“Thẳng đến có một ngày, hắn gặp ta, liền đi theo ở bên người ta tu hành, hi vọng có thể hóa giải sự hung ác trong lòng, nhận được cứu rỗi. Nhưng hắn quá cực đoan, hắn không muốn lạm sát kẻ vô tội, lại quật cường không muốn giải hòa với thế giới này.

“Có lẽ cái chết với hắn mà nói, là nơi trở về tốt nhất...”

Khó trách hắn muốn cứu Tạ Linh Hi, con gái hắn cùng cô bé này nhắm chừng tuổi tác xấp xỉ, hắn vô số lần hối hận lúc trước chưa kéo lại con gái một lần, một cú tung người đó, cứu không phải Tạ Linh Hi, là đứa con gái kia năm đó nhảy lầu tự sát... Trương Nguyên Thanh nhìn thoáng qua bé trà xanh, Tạ Linh Hi ngẩn người không nói gì, mắt đỏ ngầu.

Hắn yên lặng thở dài một hơi, nói:

“Đại sư, tôi cảm thấy, hắn đã được cứu rỗi.”

Vô Ngân đại sư từ đưa lưng về phía hai người chối cho ý kiến, nhẹ nhàng phất tay, trong tay áo lướt ra hai luồng ánh sáng yếu ớt, rơi ở bên chân Tạ Linh Hi cùng Trương Nguyên Thanh.

Hai người chăm chú nhìn lại, là hai khối ngọc thạch đen như mực, to bằng nửa bàn tay, bên trong có ánh sáng yếu ớt màu đen cuồn cuộn, biến ảo ra đủ loại hình thái, tựa như ảo mộng.

Chỉ nhìn vài giây, Tạ Linh Hi cùng Trương Nguyên Thanh liền thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu váng mắt hoa.

“Cảm tạ các người mang về di ngôn của hắn, nó gọi là ‘Thông mộng ngọc phù’, bóp nát nó, có thể liên lạc ta, gặp được nguy hiểm, ta sẽ ra tay giúp các người một lần. Giới hạn ở thế giới hiện thực, sử dụng trong linh cảnh không có hiệu quả.” Vô Ngân đại sư thản nhiên nói:

“Rời khỏi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận