Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1505: Nguyên Thủy hiến vật quý (4)

Sau khi bàn bạc xong ứng phó tổng bộ dò hỏi, Trương Nguyên Thanh lấy ra mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, nói:

“Lão đại, món đồ này xử lý như thế nào?”

Phó Thanh Dương rốt cuộc dâng lên hứng thú, đưa tay tiếp nhận la bàn hoàng kim, đọc thuộc tính vật phẩm.

“Là nó không sai.” Phó Thanh Dương gật đầu.

Lúc trước trên hội nghị nội bộ của trưởng lão ba phân bộ lớn, từng triển lãm thuộc tính hai món đạo cụ mất tích.

Ngón tay hắn vuốt ve mặt la bàn, đưa ra đề nghị:

“Tổng bộ trái lại không sao cả, treo thưởng đạo cụ này là vị hội trưởng kia. Đề nghị của tôi là, dùng mảnh vỡ đổi lấy phần thưởng, bán cho vị hội trưởng kia một cái nhân tình.”

Cố giữ lại đạo cụ, sẽ kết thù kết oán với công hội Thương Nhân, là thật sự không cần thiết.

Phó Thanh Dương buông la bàn hoàng kim, “Hơn nữa, vật vị hội trưởng kia thưởng cho, so với mảnh vỡ La Bàn Quang Minh thú vị hơn, có giá trị hơn.”

Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên: “Phần thưởng là cái gì?”

“Một tấm phiếu đổi cửa hàng Vạn Giới.”

“Đó là cái gì?”

Phó Thanh Dương lắc đầu: “Không rõ, tôi chỉ biết là, vị hội trưởng kia năm đó tranh đoạt La Bàn Quang Minh, bằng vào một tấm phiếu đổi, độc chiến ba vị Bán Thần.”

“Cái đệch, vậy tôi chẳng phải là cũng có thể đánh ba tên Bán Thần?” Trương Nguyên Thanh kinh ngạc vui sướng, thầm nhủ trên đời lại có đạo cụ cường đại như thế? !

Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Hội trưởng có thể đánh ba vị Bán Thần, là vì bản thân hắn chính là Bán Thần, nếu là cậu, đại khái có thể đánh ba Thánh Giả.”

Tôi bây giờ đã có thể đánh ba vị Thánh Giả... Trương Nguyên Thanh nhất thời khôi phục lý trí, nhưng không trở ngại hắn ôm sự chờ mong đối với phiếu đổi.

“Tôi sẽ hướng tổng bộ báo cáo việc này, do tổng bộ phụ trách liên lạc hội trưởng, cậu chờ phần thưởng là được.” Phó Thanh Dương đẩy la bàn hoàng kim về phía hắn, ngầm có ý chờ mong hỏi ra vấn đề quan tâm nhất:

“Trong địa cung học viện có cái gì?”

Trương Nguyên Thanh theo bản năng nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói:

“Trong địa cung có kho giấu bảo của Thủy Hoàng Đế.”

Hắn mang tình huống thăm dò địa cung, tỉ mỉ nói cho Phó Thanh Dương, tài liệu cùng đạo cụ cấp Chúa Tể nháy mắt lướt qua.

Hắn biết Phó Thanh Dương quan tâm nhất là cái gì.

Lập tức từ trong mũ đỏ nhỏ lấy ra song long ngọc bội cùng tranh Oa Hoàng, thật cẩn thận bày ở trên bàn, may mà bàn Phó Thanh Dương đủ rộng, không cần di chuyển đồ vật, cũng đủ chứa một bức tranh.

Phó Thanh Dương nhìn thấy tranh Oa Hoàng, mắt lập tức nheo lại một cái.

“Thánh anh của Tạ gia?” Hắn hiển nhiên nhận ra đứa bé trong bức tranh.

“Cái lò tôi cũng từng thấy, là Lò Bách Luyện của Liên Tam Nguyệt, ừm, Liên Tam Nguyệt là chủ nhân Vạn Bảo ốc, con gái gia chủ Triệu gia, tôi đoán ID linh cảnh của cô ấy không phải Liên Tam Nguyệt.” Trương Nguyên Thanh nói.

Nói tới việc này, không khỏi nhớ tới lúc trước ở trong cơ sở dữ liệu của quan phương tìm tòi “Liên Tam Nguyệt”, lại không tra được người này.

Về sau mới nghĩ ra, cô gái đó là dòng chính Triệu gia, linh cảnh thế gia đối với ID là có một bộ quy củ nghiêm khắc, linh cảnh ID của cô khẳng định không phải Liên Tam Nguyệt, đây là danh hiệu giang hồ cô tự đặt cho mình, cho nên cơ sở dữ liệu của quan phương mới không tra được.

Phó Thanh Dương chăm chú nhìn bức tranh thật sâu, lâm vào trầm ngâm.

Trương Nguyên Thanh liền nói: “Lão đại, Nữ Oa trong câu chuyện thần thoại là linh cảnh hành giả chân thật tồn tại, vậy chồng kiêm huynh trưởng của bà ấy Phục Hy, có phải cũng tồn tại hay không?”

Phó Thanh Dương phủ quyết ý tưởng của hắn:

“Trong thần thoại thứ có thể tin không nhiều, sự tồn tại của Phục Hy, khả năng lớn hơn nữa là theo kết cấu xã hội biến hóa, sau khi từ xã hội mẫu hệ quá độ đến xã hội phụ hệ, mọi người biên tạo ra, áp chế mẫu quyền.

“Nữ Oa là người tu hành cổ đại, không đại biểu Phục Hy cũng vậy.”

Trương Nguyên Thanh suy nghĩ, cảm thấy có lý, tâng bốc rất mượt:

“Lão đại anh minh, anh cùng Quan Nhã đều là ở nước ngoài lớn lên, Quan Nhã đối với thần thoại cổ đại của chúng ta không quá hiểu biết, ngài lại hiểu biết thâm hậu.”

Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Đừng lấy tôi đánh đồng với rác rưởi.”

Lời này của anh bảo tôi tiếp như thế nào, Quan Nhã tốt xấu gì cũng là bạn gái tôi... Trương Nguyên Thanh không đáp được, nhìn hắn cầm lấy song long ngọc bội, xem xong thuộc tính vật phẩm, nói:

“Bí mật của song long ngọc, hẳn là ở Tamaka-ga-hara, cần tôi đi cùng cậu một chuyến không?”

“Tôi đã hẹn với Chỉ Sát cung chủ rồi.” Trương Nguyên Thanh từ chối.

Phó Thanh Dương nhíu lại hàng lông mày như kiếm: “Cô ta đáng tin?”

Bảo bối trong Tamaka-ga-hara, cấp bậc cực cao, nhất định là vật giá trị liên thành, tiền tài động lòng người, hắn không yên tâm Chỉ Sát cung chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận