Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1370: Đoạt bảo. Rút lui (2)

“Ô ô !”

Tiếng xé gió thê lương vang lên ở trong trang viên, đất bằng nổi cơn lốc, mang cỏ vụn, bùn đất, cành cây, lá rụng, cùng với sương trắng dày đặc đồng loạt cuốn lên bầu trời.

Trang viên vừa rồi còn bị sương mù dày đặc bao phủ, nháy mắt mây mù tan rã.

Vẻ mặt Kiếm Sĩ Edo lập tức cứng ngắc, tiếp đó tuyệt vọng, chữ ‘tượng’ kẹt ở cổ, như thế nào cũng không bật ra được.

Huyết Ẩm Cuồng Đao rống to, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.

“Đáng chết!”

Trước đó cơn cuồng phong kia khiến hắn suy đoán kẻ địch rất có thể là Thiên Phạt, nhưng trong chiến đấu sau đó, cuồng phong không nhấc lên nữa, kỹ năng của Pháp Sư Gió cũng không xuất hiện nữa. Điều này làm Huyết Ẩm Cuồng Đao ôm một tia may mắn.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, đã đến đây, ngươi cũng đừng nghĩ chạy được nữa! Thiên Vương Sợ Hãi lập tức sẽ tới.” Dưới sườn Huyết Ẩm Cuồng Đao thò ra hai đôi cánh tay, hóa thành tàn ảnh lao về phía Trương Nguyên Thanh.

Hắn hoàn toàn không ngờ, kẻ tập kích lại là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Ngoài sự kinh ngạc, lại không khỏi phấn chấn, Nguyên Thủy Thiên Tôn là thiên tài quan phương lấy thân cấp 4, chen thân danh sách Địa Bảng, tổ chức tà ác đưa ra thù lao có thể nói giá trên trời.

Giết một mình hắn, có thể nuôi sống cấp dưới cùng mình ba năm.

Trương Nguyên Thanh đối với kẻ địch phía sau đánh úp lại coi như không thấy, nhìn chằm chằm Kiếm Sĩ Edo, cười tủm tỉm nói: “Ta vừa rồi dùng Tinh Tướng thuật xem qua tướng mạo của ngươi, ngươi chết chắc rồi, Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu được ngươi, không tin ngươi nhìn phía sau.”

Hắn không vội vàng chút nào, hành động ám sát tối nay cực kỳ thuận lợi, ở trong phòng đánh bị thương nặng Kiếm Sĩ Edo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Thiên Hạc tổ thiếu đạo cụ mạnh mẽ, Kiếm Sĩ Edo không có khả năng có được đạo cụ hồi phục cấp Thánh Giả, càng không có khả năng có được sinh mệnh nguyên dịch.

Mà Kiếm Khách là nghề nghiệp máu giấy công kích cao, một khi bị thương nặng, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

“Ngươi mới nên nhìn phía sau!” Kiếm Sĩ Edo quát lên.

Vừa dứt lời, tiếng chi chi nổ vang, cực kỳ giống tiến vỗ cánh của côn trùng nào đó, nhưng sóng âm lớn hơn vô số lần.

Một giây sau, cuồng phong đánh tới, Kiếm Sĩ Edo thấy Huyết Ẩm Cuồng Đao chạy thẳng tắp như điên, hướng về một bên bay ngược đi, va thật mạnh vào trên vách tường biệt thự.

Cả tòa biệt thự đều đang run rẩy.

Bổ ngã Huyết Ẩm Cuồng Đao là một cô gái ong thân mặc giáp nhẹ, cao gầy khêu gợi.

Khuôn mặt cô đen vàng giao nhau, con mắt thuần màu đen, ngũ quan xinh đẹp yêu dị, trên trán là hai cây xúc tu gấp khúc.

Hai chân cô gái ong gắt gao quắp lấy Huyết Ẩm Cuồng Đao, bụng ong no đủ phồng lên, sau đuôi phun ra cây kim đen bóng, như chuồn chuồn lướt nước đâm vào ngực Huyết Ẩm Cuồng Đao.

Một đòn thành công, cô lập tức vỗ cánh bay lên, đuổi ở trước khi hai đôi cánh tay hư ảo ôm hết, thoát ly Huyết Ẩm Cuồng Đao.

Phương thức chiến đấu của hình thái ong chính là như thế, dựa vào tốc độ đáng sợ phụ lấy kim độc tập kích, đến vô ảnh đi vô tung. Nhưng không thể cận chiến, cận chiến nhất định phải chết.

A!

Huyết Ẩm Cuồng Đao phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, hắn như là người bị hắt một thùng dầu sôi, người bật lên, hai tay vung lung tung, kêu thảm chạy về phía cấp dưới nơi xa.

Hắn đã trúng độc tố trí mạng, bây giờ có thể cứu hắn, chỉ có bị động của Yêu Mê Hoặc là Khát Máu Cuồng Bạo.

Thông qua giết chóc đoạt lấy sinh mệnh lực.

Tiếng kêu thảm nổi lên khắp nơi, ngay tại chỗ liền có ba Yêu Mê Hoặc bị hắn giết chết. Ngân Dao quận chúa cùng Tiểu Viên truy đuổi Huyết Ẩm Cuồng Đao.

Lại, lại một vị Thánh Giả? Trong lòng Kiếm Sĩ Edo một mảng lạnh lẽo, tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này, nghe thấy được hít thở ồ ồ, trầm thấp, phía sau lưng nổi lên một tầng cảm giác lạnh lẽo.

Người sói còn sống? ! Ý niệm khó có thể tin này ở trong lòng hắn chợt lóe rồi biến mất, bằng vào bản năng của Kiếm Khách, hắn xoay người, chém ra thanh đao gãy.

Kiếm khí ảm đạm quét ra, leng keng hai tiếng, chém trúng móng vuốt sói sắc bén, bắn ra đốm lửa.

Lực đạo thật lớn đánh bay đao gãy, Kiếm Sĩ Edo không kịp nhìn người sói chết mà sống lại, mượn lực hướng bên cạnh quay cuồng, bật người dậy, hướng tới ngoài trang viên chạy đi.

Thân thể hắn đã ở bên bờ vực cực hạn, ưu thế bây giờ duy nhất có thể tự cứu, chính là chạy ra khỏi trang viên, xâm nhập khu vực dòng người dày đặc, lấy tính mạng người thường áp chế. Không có linh cảnh hành giả nào muốn chiến đấu ở phố xá sầm uất.

“Kiếm Sĩ Edo, tử kỳ của ngươi đến rồi!” Một bóng người từ trên trời giáng xuống, chặn đứng đường đi, người chưa đến, giọng nói thanh thúy truyền đến trước: “Băng Sương Hàng Lâm!”

Dòng nhảy lạnh lẽo rợp trời rợp đất gào thét mà đến, tựa như mở ra cánh cổng cực địa, mặt đất mềm xốp nhanh chóng hóa thành vùng đất lạnh, mặt cỏ treo lên sương trắng, trở nên cứng rắn giòn tan. Hơi nước trong không khí ngưng tụ thành băng tinh, nhỏ vụn vỡ nát trôi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận