Linh Cảnh Hành Giả

Chương 416: Hổ Phù (2)

Không hề nghi ngờ, đây là một loại tâm lý biến thái, mà tâm lý biến thái, không thể nghi ngờ là tai họa ngầm thật lớn.
Làm nghề y nhiều năm, bệnh nhân biến thái như vậy, thật sự là vô cùng hiếm có.

“No no no!” Trương Nguyên Thanh cả giận nói: “Ông còn nói sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn người ta.” Bác sĩ Tôn có chút xấu hổ.

Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai: “Thật ra đây là trả giá của đạo cụ, từ sau khi không dùng món đạo cụ đó, xu hướng tính dục của tôi đã dần dần khôi phục, hơn nữa mấy ngày nay tích cực đi đùa giỡn nữ giới cùng tổ, từng chút một ở trên người cô ấy tìm về xúc động của đàn ông.” Bác sĩ Tôn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục một vấn đề tiếp theo, nói chút tình huống gia đình của cậu, không cần nói tên cùng địa chỉ với tôi, thậm chí không cần phải nói nghề nghiệp, tường thuật tóm lược đơn giản là được rồi.”

“Tôi ở cùng ông bà ngoại, còn có một dì trẻ, cậu mợ anh họ ở nhà đối diện. Bố tôi mất rất sớm, mẹ tôi cảm thấy mang theo tôi không dễ tái giá, cũng sợ bố dượng sẽ không tốt đối với tôi, liền dứt khoát tự mình nuôi tôi lớn lên. Phương thức nuôi nấng tôi của bà ấy chính là vứt tôi cho ông bà ngoại, bản thân ở bên ngoài dốc sức làm việc kiếm tiền, cũng không để ý gì tới tôi, chỉ cho tiền. Lúc còn nhỏ tìm bà ấy họp phụ huynh, bà ấy luôn nói đi tìm cậu, mẹ bận làm, phải kiếm tiền...”

Bác sĩ Tôn kiên nhẫn nghe xong, đột nhiên hỏi: “Cậu hận bà ấy sao?”

“Không hận!”

“Cậu nói dối.” “Quả thật không hận, nhưng có oán.”

Bác sĩ Tôn lúc này mới gật đầu, một vấn đề tiếp theo: “Lúc còn nhỏ từng có hành vi hành hạ đến chết động vật không?” “Có chứ, tôi thích ngồi xổm đầu ngõ, ném một miếng thịt béo không thích ăn, sau đó nhìn đàn kiến kết đội di chuyển đi, ở lúc chúng nó sắp thành công, đi tè giội trôi toàn bộ. Còn có châu chấu, ếch, chuồn chuồn vân vân.”

“Chó mèo thì sao.”

“Cái đó không có.”

Bác sĩ Tôn đánh giá hắn vài giây, tiến vào một chi tiết cuối cùng:

“Tôi hỏi xong vấn đề này, lần nói chuyện với nhau này của chúng ta liền kết thúc. Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu, đối với nghề nghiệp tà ác thấy thế nào?”

Trương Nguyên Thanh tìm từ một lát: “Căm hận cùng thương hại.”

Bác sĩ Tôn chợt khẽ nhíu mày: “Thương hại?”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:

“Tôi là Thần dạ du, từng xem quá khứ của rất nhiều người nghề nghiệp tà ác, bọn họ tâm tính vặn vẹo phần lớn đều ở thơ ấu, bộ phận nhỏ là ở trong xã hội thấy quá nhiều bất công, dần dần chán đời, sa ngã thành tội phạm. Có một vị triết học gia từng nói, trong nhân loại sinh ra mỗi một con ác ma, liền đại biểu quanh thân có vô số ác ma.

“Nghề nghiệp tà ác chính là chính là ác ma sinh ra kia, mà người ép hắn đi lên con đường này, là ác ma ẩn tính. Tôi cho rằng, mỗi một phần tội nghiệt đều là nghiệp hỏa của bản thân nhân loại, bây giờ internet phát triển như vậy, ác ma sinh ra có lẽ không chỉ là bị người xung quanh hãm hại, còn có các ác ma năm châu bốn biển.

“Cho nên tôi thương hại bọn họ, nhưng cái này không trở ngại tôi khi gặp được, thuận tay rửa sạch tội nghiệt của bọn họ.”

Bác sĩ Tôn lâm vào trầm ngâm.

Một hồi lâu sau, hắn cảm khái nói:

“Cậu là người giỏi về tự hỏi, tôi từng thấy rất nhiều tân thủ linh cảnh, cái nhìn của bọn họ đối với nghề nghiệp tà ác đơn giản mà thống, cho rằng đó là tội phạm, là nhân tính sa ngã, là ngọn nguồn nguy hiểm, là kẻ địch phải diệt trừ.

“Cái này đương nhiên cũng không sai, nhưng rất ít người sẽ đi suy nghĩ nguyên nhân nghề nghiệp tà ác sinh ra, cùng từ trong đó nghĩ lại ra một vài thứ.”

Trương Nguyên Thanh cười nói: “Có lẽ bọn họ không phải không biết nghĩ, mà là lười nghĩ, không muốn đi nghĩ.”

Hắn sở dĩ suy nghĩ những thứ này, một mặt là tiếp xúc đến Xấu Hổ Làm Cha người nghề nghiệp tà ác như vậy, một mặt khác là Thần dạ du sau khi hỏi linh, hấp thu ký ức linh thể, sẽ sinh ra cảm giác nhập vai mãnh liệt.

Phải biết rằng, nhân loại buồn vui là không tương thông, cực khổ của người khác, ở trong mắt ngươi có lẽ là đề tài gây cười, chỉ có thật sự thay vào, mới sẽ đi suy nghĩ.

Là Thần dạ du nghề nghiệp này, cho Trương Nguyên Thanh điều kiện suy nghĩ những thứ này.

“Vấn đề của tôi hỏi xong rồi!” Bác sĩ Tôn mỉm cười gật đầu: “Cảm tạ phối hợp, cậu có thể đi ra ngoài.”

Chờ Trương Nguyên Thanh đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng hỏi chẩn đoán, bác sĩ Tôn trượt bánh xe lăn dưới ghế ngồi, chuyển qua trước màn hình máy tính, trước tiên đánh dấu móc ở hạng mục đánh giá tinh thần của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tiếp theo ghi chú đánh giá:

“Trạng thái tinh thần bình thường, giàu chính nghĩa, nghi ngờ nguyên nhân gia đình, quen dùng bề ngoài sáng sủa nhiệt tình che giấu quái gở cùng thâm trầm trong lòng. Kẻ chủ nghĩa duy tâm, giai đoạn này không đề nghị cho chức vị quá quan trọng.” Kẻ chủ nghĩa duy tâm, càng thêm quen duy trì bảo vệ chính nghĩa trong lòng, mà không phải trật tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận