Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1269: Ngươi nhìn rõ ta là ai (4)

Đạo cụ cực phẩm cảnh giới Thánh Giả, loại quy tắc? Triệu Hồng Chính cân nhắc kỹ mấy giây, mắt lóe sáng, cười nói:
“Ý kiến hay!”

Lập tức bảo các thủ hạ bao vây Vạn Bảo ốc, dọn sạch người thường cả ngõ, cũng bày ra đạo cụ nhằm vào Dạ Du cùng Tinh Độn Thuật, chờ bố trí xong tất cả, hắn mặt không biểu cảm nhìn em gái cùng cha khác mẹ, nói: “Chuyện Phi Trần, tôi không so đo với cô, cô thả người ra đi. Tôi biết quy củ, sẽ không ra tay ở trong cửa hàng của cô.”

Liên Tam Nguyệt từ đầu tới cuối đều đang xem kịch, cười mỉm nói: “Hắn đã đi ra rồi.”

Nâng tay khẽ vung lên, không gian trong cửa tiệm nổi lên nếp nhăn, hai bóng người bỗng dưng xuất hiện ở trong Vạn Bảo ốc.

Một người trẻ tuổi dung mạo bình thường, một cô gái xinh đẹp mặc áo đen quần khố rộng thùng thình, đi chân trần.

Rõ ràng là Trương Nguyên Thanh cùng Huyết Tường Vi.

“Ba, chính là hắn!”

Ánh mắt Triệu Phi Trần đột nhiên oán độc, khóe miệng lại xen lẫn nụ cười lạnh.

Triệu Hồng Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, nói: “Ta mặc kệ ngươi là người Thái Nhất môn, hay là tán tu, ngươi chặt hai chân con trai ta, nhất định phải trả giá đắt.”

Trương Nguyên Thanh nhìn Triệu Hồng Chính một cái, lại nhìn bọn bảo tiêu ngoài cửa một lần, thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía người trung lão niên tóc hoa râm, nói:

“Ông chính là Triệu Hồng Chính, phụ thân của Triệu Phi Trần? Nghe ý tứ trong lời nói của ông, là không biết ngọn nguồn sự tình, tôi với con ông là từng ký khế ước...”

Còn chưa dứt lời, liền bị Triệu Hồng Chính xua tay ngắt lời:

“Ta chỉ biết là, các ngươi đánh cuộc giới hạn ở đá lửa, là ngươi trong lòng khó chịu, hùng hổ chặt hai chân con ta, chuyện này phải cho Triệu gia ta một cái công đạo.”

Trương Nguyên Thanh lập tức bỏ qua tính toán nói rõ lí lẽ, hỏi:

“Như vậy, Triệu gia muốn công đạo gì? “

Triệu Phi Trần lập tức nói

“Đền cho tao món đạo cụ kia mày luyện ra trong lò.”

Triệu Hồng Chính khẽ gật đầu, đứng khoanh tay, nói:

Đây là điều kiện chúng ta đưa ra, nếu đồng ý giải hòa, thì đền đạo cụ cho Phi Trần. Ngươi ỷ thế hiếp người, chặt đứt hai chân con ta, hại nó suýt nữa chết, đòi ngươi một món đạo cụ không quá phận. Tự mình lấy ra đi, đừng ép ta dùng bạo lực.”

Trương Nguyên Thanh xem như hiểu, nói ngàn nói vạn, hai cha con này vẫn nhằm vào đạo cụ của hắn, ăn chắc hắn.

Một kế không thành lại sinh một kế.

Lấy phương thức bồi thường giao ra đạo cụ, thật để bọn hắn đắc thủ, dù là quan phương ra mặt cũng không cầm về được.

Âm thầm hòa giải, vốn chính là “dám chơi dám chịu”, đây là cường thủ hào đoạt phù hợp quy tắc.

“Ta nếu không đáp ứng thì sao?” Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh chuyển sang lạnh lẽo.

“Ngươi nói xem?”

Triệu Hồng Chính nâng nâng tay, người áo đen ngoài cửa nhao nhao tràn vào trong tiệm, lạnh lùng chằm chằm.

Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới hồi đi học, có bạn học lớp trên cướp tiền tiêu vặt của hắn, hắn khóc tìm anh Binh, anh Binh giận dữ, ra tay đánh tên kia một trận.

Sau chuyện, người lớn nhà bạn học kia đến trường học làm ầm lên, không đề cập tới hành vi giựt tiền của con, yêu cầu trường học đuổi Binh ca cùng hắn, cùng chịu nhận lỗi.

Trương Nguyên Thanh không có cách nào, lại không dám nói cho ông ngoại bà ngoại, liền đi tìm cậu không đáng tin.

Cậu vừa nghe, quay đầu liền trộm thẻ ngân hàng của mợ, đi ngân hàng đổi một túi tiền xu lớn.

Sau đó dẫn theo cháu trai đi trường học, thấy người lớn gây chuyện, hắn trước bảo cháu trai nhận lỗi, sau đó bốc ra tiền xu, một nắm lại một nắm hướng trên người hai cha con kia chọi, hung hăng chọi.

Chọi bọn họ ôm đầu chạy trối chết.

Cuối cùng vẫn là các giáo viên ra tay ngăn trở cậu hung ác.

Cậu kiêu căng nói, y bát truyền nhân của ta đánh người, là nó không đúng, nhưng các người đôi cha con tội phạm cướp giật này cũng đừng đóng giả Bạch Liên hoa. Tiền nhà ta là có, những thứ này là thưởng các ngươi.

Dứt lời, liền dẫn theo y bát truyền nhân rời khỏi, cũng nói cho giáo viên, chuyện này hắn sẽ báo cáo lên sở giáo dục.

Trên đường về nhà, cậu vỗ bả vai y bát truyền nhân nói: Làm không tệ, đối phó trẻ trâu phải lấy bạo lực khắc chế bạo lực, đối phó người lớn nhà trẻ trâu, càng phải lấy bạo lực khắc chế bạo lực.

Bây giờ bên người hắn đã không có cậu, cậu cũng không can thiệp được tranh đấu cấp cao như vậy.

Nhưng mà cậu, cháu đã trưởng thành. Trương Nguyên Thanh chậm rãi tháo xuống Nhẫn Dịch Dung, lộ ra hình dáng thật, quát lớn: “Triệu Hồng Chính, ngươi nhìn cho rõ ta là ai, ngươi muốn ra tay với ai?”

Theo nhẫn tháo xuống, khuôn mặt người trẻ tuổi dung mạo bình thường bắt đầu vặn vẹo như gợn sóng, vài giây sau, một khuôn mặt tuấn lãng đường nét rõ ràng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Triệu Hồng Chính chợt trừng to mắt, ngạc nhiên nói: “Nguyên, Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận