Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2155: Phó Thanh Dương trở về (3)

Kinh thành.

Trang viên lớn vùng ngoại thành, nơi này diện tích mấy trăm mẫu, có vườn hoa, có nhà kính, có bể bơi lớn, có suối phun, cùng với kiến trúc chủ đề như lâu đài cổ.

Nhân viên bảo an âu phục giày da, đeo tai nghe, trang bị súng ngắn hoặc đứng trạm gác hoặc tuần tra.

Lầu hai, trong phòng sách phong cách kiểu Âu, bức rèm đóng chặt, không sáng đèn.

Ở trong bóng đêm đầy yên tĩnh, trên ghế dựa cao sau cái bàn cũ, một bóng người đột ngột hiện ra.

Hắn buộc tóc đuôi ngựa ngắn bảnh trai, khuôn mặt anh tuấn giống như đao khắc, so sánh với quá khứ, hắn đã cô đọng hơn rất nhiều, khí chất cũng càng thêm thành thục, uy nghiêm.

Âu phục trên người hắn đã rách mướp, cùng bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn ngực eo bụng đùi sau lưng... Cả người trải rộng vết thương lộ xương.

Tay trái hắn cụt mất ba ngón, cho dù là khuôn mặt anh tuấn khiến phụ nữ hít thở không thông kia cũng đã giăng kín vết thương.

Phó Thanh Dương đã trở về.

Hắn nhìn quanh phòng sách một vòng, không bận tâm thương thế, ngay lập tức nắm lên điện thoại di động trên mặt bàn, bật sáng màn hình.

Ngày 4 tháng 10, một rưỡi sáng.

“Chênh lệch 12 giờ.” Hắn hài lòng gật gật đầu, tuy chưa thể ở trước tháng 10 quay về hiện thực, nhưng chung quy ở đầu tháng Mười đã trở lại.

Phó Thanh Dương ở trong phó bản thời gian rất dài.

Hắn bấm tay khẽ búng, một đạo kiếm khí rít gào bắn ra, đánh vào trên công tắc ở cửa.

“Bốp!” Đèn treo loại nhỏ sáng lên, mà kiếm khí va đập tan rã, chưa phá hư công tắc.

Án đèn sáng lên, chiếu sáng lên khuôn mặt anh tuấn vô cùng của hắn, cũng chiếu sáng cô gái trên sô pha đối diện bàn.

Cô gái bắt chéo chân, dung nhan tuyệt đẹp kia cao ngạo lạnh lùng mà uy nghiêm, như một đời nữ hoàng nắm giữ thiên hạ, giọng nói bình tĩnh bình luận:

“Tiêu chuẩn khống chế kiếm khí lô hỏa thuần thanh, thực làm người ta hâm mộ, chị dám cam đoan, trong Thám Báo, thao tác tỉ mỉ kiếm khí có thể so với cậu chỉ có lão già Kiếm Các kia.”

Cô lấy ra bình sinh mệnh nguyên dịch, nhẹ nhàng ném, nhíu mày nói: “Chữa thương thế của cậu một chút, không đến một tháng, cậu đã xông vào chín phó bản, thiên phú không được thì đừng cưỡng cầu, rõ ràng là đứa em trai vô dụng, còn thích thể hiện, chị lúc trước xông vào phó bản bang phái, so với cậu ổn hơn nhiều.”

Cô không phải quá yên tâm em trai vô dụng, cho nên vào phó bản xem chiến đấu.

Trong hơn nửa tháng, Phó Thanh Dương liên tục xông vào chín phó bản, trong đó cấp S một cái, cấp A ba cái, 5 cái cấp B.

Cấp B còn tốt, xem như có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, nhưng ba cái cấp A cùng phó bản cấp S, khiến Phó Thanh Dương chịu đủ đau khổ, không phải ở bên bờ vực sinh tử, chính là đang trên đường đi về phía bờ vực sinh tử.

Hắn thật ra đã từng suýt chết vài lần, sinh mệnh nguyên dịch số lượng dự trữ phong phú trong ô vật phẩm, nửa tháng đã tiêu hao hết.

Đạo cụ trị liệu dùng lại dùng.

Dù vậy, hắn cũng thiếu chút nữa ngã xuống ở trong phó bản, có thể sống sót trừ trụ cột bản thân quá cứng, đạo cụ đủ ưu tú, vận may còn chiếm thành phần rất lớn.

Phó Thanh Huyên không hiểu, hắn hoàn toàn có thể dùng phương pháp nhu hòa hơn xông vào, ví dụ như qua mỗi một cái phó bản nghỉ ngơi vài ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, hệ số nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều.

Nhưng Phó Thanh Dương giống như vội đi đầu thai, không cho bản thân cơ hội thở dốc.

“Tôi không có thời gian.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.

Phó Thanh Huyên lười nhiều hỏi, nói: “Cậu năm nay đừng vào phó bản bang phái nữa, thích ứng một phen cảnh giới cấp 8, tăng lên độ thuần thục kỹ năng giai đoạn Chúa Tể, sang năm thử vượt ải lần nữa. Chị nói cho cậu, phó bản cấp 8 đối với cậu mà nói, mỗi một cái đều là tỷ lệ thương vong vượt qua 70%, phó bản cấp 9 tỉ lệ tử vong vượt qua 90%. Nếu cậu không có kỳ ngộ, hoặc kiếm thuật không có nhảy vọt về chất, cấp 8 đỉnh phong chính là điểm dừng của cậu. Đương nhiên, có Áo Choàng Kiếm Sư thêm vào, cậu có thể đấu một trận với Chúa Tể cấp 9 sơ kỳ.”

Phó Thanh Dương không thèm để ý chị gái ân cần dạy bảo.

Tiêm vào sinh mệnh nguyên dịch, vừa mở ra danh bạ, gọi điện thoại di động cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Xin lỗi, số máy ngài gọi đã tắt máy...”

Tắt máy? Hắn tháng này thời gian phó bản nên là trung tuần tháng 10... Phó Thanh Dương nhíu nhíu mày, chuyển sang gọi điện thoại cho Quan Nhã.

“Đô đô, đô đô, đô đô.”

Điện thoại trái lại gọi được, nhưng không có ai bắt máy, ngay tại lúc Phó Thanh Dương muốn tắt máy, bên kia rốt cuộc bắt máy, nhưng trong loa truyền đến lại không phải tiếng của Quan Nhã, mà là cô cô Phó Tuyết.

“Thanh, Thanh Dương? Cháu về rồi?”

Tiếng của cô cô giọng mũi rất nặng, giọng điệu tràn ngập mỏi mệt.

Phó Thanh Dương không thích người cô này, khẽ nhíu mày: “Cô tới Tùng Hải rồi? Ừm, cháu về rồi, nói cho Quan Nhã cùng Nguyên Thủy một tiếng, ngày mai cháu sẽ về Tùng Hải.”

Vừa nói xong, hắn nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến tiếng nức nở.

Sau đó là Phó Tuyết nghẹn ngào: “Thanh Dương, Nguyên Thủy trở về linh cảnh rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận