Linh Cảnh Hành Giả

Chương 296: Đạo cụ xỏ lá (4)

Cho nên Ma Quân là thật sự chết rồi? Chỉ có ở trong linh cảnh mới có thể đạt được thẻ nhân vật của người khác, cái này mình trái lại có thể hiểu được, bởi vì hành giả sau khi chết, linh cảnh sẽ thu về thẻ nhân vật, muốn “lấy ra”, khẳng định phải ở trong linh cảnh.
Vô Ngân đại sư cũng không rõ thủ đoạn như vậy, anh Binh lại làm được... Trương Nguyên Thanh suy tư một lát, lại hỏi: “Thần dạ du đẳng cấp cao linh hồn bất hủ, tồn tại khả năng giả chết hay không?” “Giả chết thì không có khả năng giải trừ thẻ nhân vật, thẻ nhân vật giải trừ, thì nhất định đã chết.” Vô Ngân đại sư nói.

Nghe được lời này, suy đoán trong lòng Trương Nguyên Thanh đã dao động.

Thái Nhất môn chủ nói Ma Quân đã chết, Vô Ngân đại sư cũng nói thẻ nhân vật giải trừ, liền ý nghĩa chết, chẳng lẽ suy luận của mình, so với kiến thức của hai vị đại lão càng tin cậy hơn? Hiển nhiên không có khả năng! Nhưng nếu người thần bí không phải Ma Quân, rốt cuộc là ai? Trong lòng Trương Nguyên Thanh thở dài một hơi, nói: “Đa tạ đại sư giải thích nghi hoặc.” Vô Ngân đại sư thản nhiên nói: “Ngươi ta trận doanh khác nhau, ngươi lại là thành viên của tổ chức chính phủ, về sau vẫn là đừng qua lại nữa, tổng kiểm tra sức khỏe của Ngũ Hành minh không phải không có tác dụng, chớ tự lầm lỡ.” Quả nhiên, cái đùi to không phải dễ ôm như vậy... Trương Nguyên Thanh cười khổ nói: “Tôi hiểu rồi.” Dứt lời, cảnh vật trong điện từng chút một thể hiện ra hiệu quả đặc biệt hư ảo, cuối cùng biến mất.

Hắn một lần nữa về tới trước cửa phòng số “404”.

Ài, Nhập Mộng Ngọc Phù của bé trà xanh chưa dùng, cô ấy cũng không tính là thành viên chính phủ, tương lai có lúc, có thể để cô ấy dò đường, nếu cô ấy từ chối, lý do mình cũng nghĩ sẵn rồi. Chẳng lẽ em không thương ca ca sao? Đi thang máy trở lại đại sảnh, Trương Nguyên Thanh cáo từ rời khỏi, dì Tiểu Viên bỗng nhiên gọi lại, nói: “Cậu gần đây có phải gặp chuyện gì hay không?” Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, trong lòng nổi lên ý mừng, mặt ngoài không biểu lộ gì cả: “Nói như thế nào?” Hắn nghĩ, chẳng lẽ dì Tiểu Viên có thể nhìn ra cái gì? Tiểu Viên trầm ngâm một phen, nói: “Lúc cậu lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nhìn ngực tôi ba lần, mặt hai lần, chân năm lần, khi lần thứ hai gặp tôi, nhìn mặt một lần, ngực bốn lần, chân” sáu lần... Trương Nguyên Thanh sợ hãi biến sắc ngắt lời: “Dì, cháu không có, dì đừng oan uổng cháu. Nghề nghiệp tà ác các người chỉ thích ngậm máu phun người?” Dì Tiểu Viên thản nhiên nói: “Nhưng lần này tới đây, cậu chỉ nhìn mặt của tôi một lần.”

“Linh thể của cậu bị ô nhiễm rồi, tuy không sâu, bộ phận chịu ô nhiễm cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với tính cách cậu, nhưng nó đối ứng là ‘dục vọng’ .” Trương Nguyên Thanh nuốt nước bọt, thử nói: “Ngài là?” Dì Tiểu Viên thản nhiên nói: “Vu cổ sư cấp 5.” Trương Nguyên Thanh thay đổi thái độ, như là người bệnh cũ quấn thân tìm được lương y, tốc độ nói cực nhanh nói: “Là như vậy dì Tiểu Viên, cháu gần đây đạt được một món đạo cụ nghề nghiệp Vu cổ sư, trả giá của nó là, sẽ dần dần thay đổi xu hướng tính dục, không đúng, là xu hướng giống loài. Thực không dám giấu, cháu hôm nay nhìn dì trẻ cũng cảm thấy cô ấy không phải con heo thật sự là đáng tiếc.”

“Nhưng cháu cũng chưa sử dụng nó, cháu chỉ đặt nó ở trong ô vật phẩm.” Trong ánh mắt dì Tiểu Viên lộ ra thương hại: “Có một số đạo cụ trả giá, là thong thả ảnh hưởng, nhưng sẽ không dừng lại, nhưng lúc cậu thu vào ô vật phẩm, nó đã nhận cậu làm chủ, ảnh hưởng cũng liền sinh ra.

“Có một số đạo cụ trả giá, là có thể thấy được, trực quan, sau khi sử dụng chi trả, trước khi sử dụng không cần cân nhắc.”

“Sa ngã của nghề nghiệp Vu cổ sư, thuộc về cái trước.” Trương Nguyên Thanh nghe mà kinh hồn táng đảm, lập tức nói: “Dì, cháu tính bán rẻ cho ngài.” Dì Tiểu Viên cười nhạo nói: “Tôi cần nó làm gì, dần dần sinh ra tính thú đối với heo đực sao?” Tự cậu giữ đi.

Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh tuyệt vọng.

Thứ đồ vật xỏ lá, so với lư hương Cóc Trời độc chết cả bộ tộc còn xỏ lá hơn... Trương Nguyên Thanh đi ra khỏi khách sạn, cảm giác rất đau đầu đối với như xử lý “bù nhìn” ra sao.

Đạo cụ này không thể nghi ngờ rất mạnh, ngay cả giày khiêu vũ màu đỏ cũng có thể làm bẩn, ăn mòn, khi chiến đấu cùng cấp bậc, tương đương với vũ khí cấp chiến lược.

Nhưng trả giá thật sự khiến người ta không thể thừa nhận, Hắc Vô Thường là nghề nghiệp tà ác, xấu triệt để, không thèm quan tâm đối với thay đổi xu hướng giống loài, mà nguyên nhân dì Tiểu Viên không cần, đại khái là cô cũng không cảm thấy mình tà ác, có một trái tim hướng thiện.

Bởi vậy tình nguyện bỏ qua cơ hội lớn mạnh bản thân.

Mình cũng có một trái tim hướng thiện mà... Trương Nguyên Thanh giật mình: “Mình có thể nộp nó lên cho tổ chức, đổi lấy đạo cụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận