Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1307: Nguy cơ, đạo cụ cấp Chúa Tể (2)

“Cho dù cậu ta vào nhà vệ sinh là vì cấu kết tổ chức tà ác, tổ chức tà ác chạy tới cần thời gian chứ, mà sự thật là Yên Nhi vừa mới chết, chúng ta đã bị vây ở trong câu lạc bộ.”

Nghe vậy, mọi người như có chút suy nghĩ, không tự giác gật đầu.

Sau khi cảm xúc ổn định, bọn họ lập tức cảm nhận ra rất nhiều điều khác thường, nhìn ra rất nhiều chi tiết nhỏ trái logic. Âm Cơ giọng nói nhẹ nhàng, nói: “Các vị đừng hoảng, nghe một chút Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như thế nào.”
So sánh với hổ gầm điếc tai chấn động, giọng của cô mềm mại dịu dàng, tạo ra hiệu quả xoa dịu lòng người rất tốt. Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Âm Cơ và Linh Quân vẫn là đáng tin, đỡ cho tôi mở ra Mặt Nạ Hoàng Kim chấn nhiếp... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Diệu Đằng Nhi, nói:

“Đằng Nhi, là cô mời cô ấy tham gia yến hội?”

Diệu Đằng Nhi gật đầu: “Yên Nhi trước giờ rất thích tham gia loại tiệc tối xã giao này, trên cơ bản chỉ cần gọi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đến, trừ phi quá xa, hoặc có việc không tới được.”

Một cô nương thân phận không cao, tâm khí lại cao, khẳng định sẽ tích cực tham gia các loại hội họp giao lưu, khát vọng mở rộng quan hệ, quen biết nhân tài, đại lão các phân bộ lớn.

“Cô ấy là theo ai đến? Cô ấy bình thường quan hệ cùng Dương trưởng lão thế nào, có thường xuyên gặp mặt không?” Trương Nguyên Thanh hỏi tiếp.

Diệu Đằng Nhi nói: “Cô ấy chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, tôi sắp xếp ở lầu một.”

Nói xong, quay đầu nhìn về phía ông lão tóc hoa râm: “Chú Dương, chú đi mời vệ sĩ của Yên Nhi đi lên.” Chờ ông lão rời khỏi, cô nhìn về phía mọi người: “Nơi này quá chật chội, mọi người đi nhà ăn nói chuyện.”

Đám người dần dần tản ra, các vị khách lặng lẽ không lên tiếng quay về nhà ăn, nhà vệ sinh rất nhanh chỉ còn lại bốn người Diệu Đằng Nhi, Âm Cơ, Linh Quân cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Diệu Đằng Nhi thở dài một tiếng, bế ngang Yên Nhi lên, yên lặng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Linh Quân thấp giọng nói: “Tối nay có phiền toái rồi, không biết phải chết bao nhiêu người.”

Âm Cơ che lụa đen, chân mày vừa dài vừa thẳng nhíu lại.

Trương Nguyên Thanh nhìn hai người bọn họ một cái, nói:

“Sự tình so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, tôi vừa dùng Tinh Tướng thuật xem qua tướng mạo của mọi người, mỗi người đều có huyết quang tai ương.”

“Kế tiếp, tôi có lời muốn nói với các người...”

...

Trong phòng khách, Trương Nguyên Thanh nhìn hai vệ sĩ sắc mặt trắng bệch, hỏi:

“Tiểu thư nhà các anh, quan hệ với Dương trưởng lão thế nào, bao lâu gặp mặt một lần?”

Vệ sĩ tuổi hơi lớn hít sâu một hơi:

“Không có thời gian cố định, có đôi khi hai ba ngày gặp một lần, có đôi khi nửa tháng không gặp, Dương trưởng lão đối với tiểu thư không tệ, đại bộ phận yêu cầu đều sẽ thỏa mãn.”

Vệ sĩ trẻ tuổi chút thì nói: “Nhưng chỉ giới hạn ở yêu thương, Dương trưởng lão không hi vọng cô ấy có tâm lý sự nghiệp quá mạnh.”

Con gái thứ xuất dã tâm quá lớn, sẽ chèn ép nắm giữ tài nguyên của con vợ cả? Trương Nguyên Thanh không đánh giá, tiếp tục hỏi: “Cô ấy gần đây có chỗ nào tương đối kỳ quái hay không, ví dụ như biến thành một người khác? Biểu hiện ra sở thích, tính tình hoàn toàn trái ngược với lúc bình thường?”

Hai vệ sĩ nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Như vậy xem ra, Thuần Dương chưởng giáo đoạt xá Yên Nhi là chuyện gần đây, hắn không có khả năng nhập vào trên người Yên Nhi thời gian dài, không thể xem sự sự sâu sắc của bất cứ một vị trưởng lão nào... Trương Nguyên Thanh đầu óc xoay chuyển, nói với các vị khách quây mình thành một vòng:

“Các vị, chúng ta đã gặp một kẻ địch đáng sợ, nếu tôi phỏng đoán không sai, hắn là căn nguyên sự kiện sương mù dày đặc ở thành phố Kim Huy ngày đó, là tu sĩ cổ đại kiêm tu nghề nghiệp Huyễn Thuật Sư cũng Thần Dạ Du.

Cao Phong trưởng lão của phân bộ Hàng Thành đang phụ trách truy bắt hắn, Thái Nhất môn triệu hồi rất nhiều Thần Dạ Du, cũng là bởi vì hắn.”

Đại bộ phận khách khứa lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng mấy vị phân bộ Hàng Thành, lại biến sắc hẳn, trong đó bao gồm linh cảnh thế gia đời thứ ba Liễu Chí Nghĩa.

“Là, là hắn!” Vị linh cảnh thế gia đời thứ ba này nói chuyện cũng lắp bắp, bị dọa mặt trắng bệch.

Làm linh cảnh thế gia đời thứ ba, bí mật hắn biết, khẳng định nhiều hơn hành giả quan phương bình thường, hơn nữa chuyện này xảy ra ở tỉnh Giang Nam, thuộc về phân bộ Hàng Thành quản hạt.

Liễu Chí Nghĩa biết hơn bất cứ ai khác sự đáng sợ của vị Thuần Dương chưởng giáo kia.

“Hắn, hắn rốt cuộc là ai?” Mạn Yên tỷ dáng người đầy đặn nhịn không được hỏi. Vấn đề của cô, chính là tiếng lòng của đại bộ phận mọi người.

Là tồn tại thế nào, khiến Liễu Chí Nghĩa sợ hãi như thế, khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ mặt trầm trọng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận