Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2772: Vật tượng trưng thân phận (2)

“Uyển phi tiếp theo không quan hệ với chúng ta, nhưng thù của Uyển phi này tôi phải báo.” Trương Nguyên Thanh tựa lưng đầu giường, giọng điệu có chút suy yếu: “Hành động kế tiếp của chúng ta là chữa bệnh, cày danh vọng cùng tìm trợ thủ!”

Khương Tinh Vệ ngẫm nghĩ, nói: “Chữa bệnh dễ làm, đi chỗ tiệm tiên dược kia, tiệm tiên dược có thể chữa bệnh của anh.”

Nữ Vương lắc lắc đầu: “Không được, đại phu bình thường của Tiên Dược phường không trị được bệnh của Nguyên Thủy, nếu là quốc sư hoặc đệ tử quốc sư ra tay, vậy nhất định sẽ nhìn ra bệnh của hắn. Một khi bị cao thủ Tiên Dược phường nhằm vào, chúng ta chẳng khác nào chui đầu vô lưới.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Khương Tinh Vệ hỏi ra câu cửa miệng của các Hỏa Sư.

“Bệnh tạm thời mặc kệ, dù sao không chết được, nhiều nhất chính là hôn quân Siêu Phàm biến thành hôn quân phế nhân.” Trương Nguyên Thanh gặp việc lớn cũng không kích động, nói: “Chúng ta bây giờ cần cày danh vọng, giúp tôi làm nhiệm vụ phụ tuyến, sau đó chính là tìm trợ thủ.”

“Tôi nghĩ trợ thủ cậu nói không phải chúng tôi các đồng đội này nhỉ?” Nữ Vương nghe ra ý tứ của hắn

Trương Nguyên Thanh cười nói: “Trẫm tuy là hôn quân, nói như thế nào nữa cũng là đường đường cửu ngũ chi tôn, Trịnh gia một tay che trời nữa, trong triều cũng có đối thủ. Đêm nay Trịnh Văn Hàn có thể tạo phản, là Triệu Thuấn quá tín nhiệm Trịnh gia, giao Hoàng Thành ti cho Trịnh gia, Hoàng Thành ti là đoàn đội bảo an của hoàng đế, phụ trách hoàng cung cùng hoàng đế an toàn, chính bởi vì nắm giữ Hoàng Thành ti, Trịnh Văn Hàn mới không kiêng nể gì như thế.”

Đương nhiên, Trịnh Văn Hàn lúc tạo phản, phải lấy bắt thích khách làm lý do phong tỏa cửa cung, một mặt là vì phòng ngừa hắn chạy thoát, một mặt khác nói rõ Hoàng Thành ti cũng không phải tất cả đều là người của Trịnh gia.

Dù sao Hoàng Thành ti cả thảy mấy ngàn tinh nhuệ, không có khả năng tất cả đều là người Trịnh gia.

“Nhưng ở trong triều, đối thủ của Trịnh gia chính là minh hữu của chúng ta, sẽ luôn có một ít đại thần khẳng định vẫn hướng về tôi.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Mà kẻ địch lớn nhất của Trịnh gia, chính là một ngoại thích khác.”

Tinh Vệ có chút ngẩn người.

Nữ Vương lại mắt sáng lên: “Dương gia!”

Cô sau đó nhíu mày, “Một điểm này, Trịnh Văn Hàn cũng có thể nghĩ đến, hắn nhất định sẽ ở trên các loại con đường chúng ta có thể tiếp xúc đến Dương gia sắp xếp nhân thủ, chúng ta vừa hiện thân, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Lại nói hoàng đế rời cung tựa như phượng hoàng gặn nạn, ngay cả gà cũng không bằng. Trịnh gia hoàn toàn có thể tuyên bố cậu chết vào tay thích khách, chết ở trong cung, cử hành quốc táng cho cậu, đóng nắp hòm kết luận cho cái chết của cậu, sau đó ở dưới quốc sư ủng hộ đăng cơ xưng đế.”

Bản thân ở hoàng cung đã rất bị động, rời cung càng đánh mất toàn bộ quyền chủ động.

Tuy thành công chạy thoát Trịnh gia phản loạn ám sát, nhưng kế tiếp nhiệm vụ phó bản tiến vào hình thức địa ngục.

Chính vì như thế, cho nên ngay cả Khương Tinh Vệ trì độn cũng hỏi ra nghi vấn sau đó nên làm thế nào.

Trương Nguyên Thanh nhếch khóe miệng: “Yên tâm, Trịnh gia sẽ không đăng cơ, nhiều nhất là nâng đỡ một con rối dịch dung thành bộ dáng của tôi, sau đó hạ lệnh bịt miệng đối với cấm quân hoàng cung hành động đêm nay, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.”

Khương Tinh Vệ và Nữ Vương đồng thời hỏi: “Vì sao?”

Hoàng cung.

Trong tẩm cung sớm dập tắt lửa, mấy cấm quân ở trong phế tích bốc khói tìm kiếm cái gì đó. Trịnh Văn Hàn đứng ở trước tẩm cung, hông đeo bội kiếm, sắc mặt âm trầm như nước, im lặng không nói.

Qua một khắc đồng hồ, các giáp sĩ dừng lại, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, khẽ lắc đầu, kiên trì nâng ra bậc cửa cháy thành than, tới trước mặt Trịnh Văn Hàn, thấp giọng nói: “Trịnh tướng, vẫn chưa tìm được truyền quốc ngọc tỷ.”

Khóe miệng Trịnh Văn Hàn giật giật, hít thật sâu bình ổn cảm xúc, trầm giọng nói: “Song long ngọc bội đâu?”

Đầu lĩnh cấm quân lắc lắc đầu.

Trịnh Văn Hàn giận tím mặt, một cước đá ngã đầu lĩnh cấm quân, nghiêm khắc nói: “Phế vật, đào ba thước đất cũng phải tìm được cho ta.”

Đầu lĩnh cấm quân vội vàng bò dậy, hướng cấp dưới quát: “Tiếp tục tìm, nếu tìm không thấy truyền quốc ngọc tỷ cùng song long ngọc bội, lão tử chém đầu các ngươi!”

Các cấm quân nhao nhao cúi đầu, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm, tuy bọn họ đã muốn ở trong tro tàn tìm vài canh giờ.

Tiếng xé gió từ trên cao truyền đến, Kiếm Khách trung niên làn da vẫn có chút nếp nhăn ngự kiếm hạ xuống, khom người ôm quyền: “Trịnh tướng, ty chức đã quan sát mỗi tấc đất của hậu cung, chưa tìm được hôn quân, chạy trốn rồi.”

Ngực bụng Trịnh Văn Hàn kịch liệt phập phồng: “Cửa cung bên kia trả lời như thế nào?”

Kiếm Khách trung niên khẽ lắc đầu: “Cấm quân trực cửa cung trả lời, không ai xông qua, cửa cung trước một trăm trượng sau một trăm trượng đều có cấm vệ trực, lấy tu vi của hôn quân nhiều nhất ẩn thân hai trăm trượng, nếu vượt qua cung tường cao năm mươi trượng vậy chỉ còn lại một trăm năm mươi trượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận