Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2693: Tầng hầm ngầm của cụ (3)

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Không ngừng vươn lên? Tham ô công khoản trên sổ sách công ty để không ngừng vươn lên? “

“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Mượn, đó là mượn, chỉ là tiền tài vật ngoài thân, đổi một vị Chúa Tể, chẳng lẽ không có lời?”

“Anh Gà Đỏ: Cậu tham ô công khoản là mượn, Triệu Thành Hoàng nhận Nguyên Thủy tặng chính là bố thí, vô sỉ!”

Hỏa Sư trước giờ có chuyện nói thẳng, rất công đạo.

“Tôn Miểu Miểu: Tôi thì sao, tôi thì sao? Nguyên Thủy Thiên Tôn”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Cô không luyện âm thi, linh phó mà nói, không phải đã cho cô một Y Xuyên Mỹ cấp 6 rồi sao?”

“Tôn Miểu Miểu: Tôi còn muốn Tiểu Đậu Bỉ cùng Quỷ tân nương.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Con trai cùng nương tử sao có khả năng cho cô.”

“Quan Nhã: …”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi một tin nhắn

Triệu Thành Hoàng lười xem các thành viên nói chêm chọc cười, nhấn vào avatar của Nguyên Thủy Thiên Tôn, chat riêng một câu: Đa tạ.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Huynh đệ với nhau không cần phải nói cảm ơn, huynh đệ với nhau có việc cũng không nên giấu giếm, tiểu Triệu, tôi có cái nhiệm vụ cần giao cho anh.”

“Triệu Thành Hoàng: Nhiệm vụ gì?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Anh còn nhớ trong mê cung Pan, nhật ký của Lục Nguyệt Sương không, bên trong có đề cập hội Đồng Chu.”

“Triệu Thành Hoàng: Tổ chức nọ ám sát Hoắc Chính Khôi?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Không sai, hội Đồng Chu là ở trong lúc chiến tranh thế giới lần thứ hai thành lập, nhà tài trợ sau lưng đến từ tây phương, chính là liên bang Tự Do. Lúc trước săn giết Hoắc Chính Khôi, chính là muốn trở ngại thế lực quan phương của đại khu thứ hai phát triển... “

Hắn mang tin tức liên quan hội Đồng Chu, cùng với bí ẩn ba vị minh chủ đều xuất thân hội Đồng Chu, nói hết cho Triệu Thành Hoàng.

Triệu Thành Hoàng nghe mà toát mồ hôi lạnh, hắn hiểu ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hội Đồng Chu tuy giải tán, nhưng lấy phong cách của Tự Do Minh Ước, trong nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên, tất nhiên có gián điệp của trận doanh tà ác.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Tôi từng tìm Khương bang chủ hỏi việc này, tạm thời bài trừ hiềm nghi ba vị minh chủ, đồng thời tập trung một người hiềm nghi mới, người hiềm nghi này chỉ có anh có thể tiếp xúc.”

Triệu Thành Hoàng xem đến nơi đây, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Người nọ chính là cụ của anh.”

Cụ? Triệu Thành Hoàng ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Làm sao vậy?” Hai vị đồng bạn bên cạnh đồng thời nghiêng đầu nhìn trộm.

Triệu Thành Hoàng tắt màn hình điện thoại di động, một lần nữa nằm trở về, thản nhiên nói: “Không có việc gì.”

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng lại khó bình tĩnh, nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên có vấn đề, mà cụ cũng là nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên.

Không có khả năng, ông cụ nghiêm khắc bá đạo, nhìn như lãnh khốc, nhân duyên không tốt, nhưng nhiều năm qua như vậy, hắn làm việc đoan chính, không mê nữ sắc, không ham quyền lực tiền tài, mình không tin ông ấy là kẻ sa ngã... Triệu Thành Hoàng thầm nghĩ.

Nhưng nếu cụ thật là kẻ sa ngã, hắn nên đặt vào đâu?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói cho hắn chuyện này, là muốn để hắn tự mình lựa chọn.

Trước mặt thân tình và đại nghĩa lựa chọn như thế nào?

Trong đầu Triệu Thành Hoàng hiện lên New York gặp phá hoại, hiện lên từng chuỗi con số thương vong kia trên báo cáo của Ngũ Hành minh, hiện lên thảm trạng vết thương tràn ngập sau khi các nơi gặp được khủng bố tập kích.

Trong lòng của hắn đã có đáp án.

Triệu Thành Hoàng ở lúc trong lòng giày vò như vậy, đã đến sân bay quốc tế kinh thành.

Ba người đi lên xe riêng Thái Nhất môn phái tới, Triệu Thành Hoàng nói: “Đi tổng bộ cũ.”

Tổng bộ cũ là nơi tụ cư khu tứ hợp viện kia bọn họ lớn lên, tổng bộ mới là tiểu khu cao cấp càng thêm tới gần nội thành.

Các trưởng lão bây giờ phần lớn đều còn ở tổng bộ cũ, tổng bộ mới là nơi những người trẻ tuổi thích.

Hơn bốn mươi phút sau, xe riêng đến ngõ nhỏ cũ kỹ giữ lại phong cách của thế kỷ trước, Triệu Thành Hoàng chưa xách hành lý trong cốp xe, trực tiếp hóa thành ánh sao rời khỏi thùng xe.

New York.

Ryo Asano vừa được đề bạt thành chấp sự Bộ giám sát, nhận được điện thoại của tổ trưởng Thiên Hạc tổ, Kobe Ichiro.

“Ryo-chan, cô có phải sớm đã biết Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa chết hay không?”

“Đúng vậy.”

“Ngu ngốc ! Tình báo quan trọng như vậy, vì sao không báo cáo cho tổ chức, cô quên xuất thân của mình rồi sao?”

Ryo Asano cúi đầu mạnh một cái, hô: “Xin lỗi.”

“Chẳng qua, Nguyên Thủy có thể chia sẻ bí mật với cô, nói rõ coi cô là người mình.” Kobe Ichiro đánh một gậy lại cho củ cà rốt, sau khi trấn an vài câu, rốt cuộc nói ra mục đích: “Nguyên Thủy đã chưa chết, như vậy, Gương Yata nên trả lại Thiên Hạc tổ. Ryo-chan, Gương Yata là tài sản quan trọng của Thiên Hạc tổ, đạo cụ phẩm chất Chúa Tể, là tuyệt đối không thể có sai sót.”

“Tổ chức hy vọng cô có thể ra mặt, hướng Nguyên Thủy đòi.”

“A cái này...” Ryo Asano lộ vẻ mặt khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận