Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2473: Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị kiều (4)

Đám người Quan Nhã liên tục lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói Đồng Chu hội.

Vậy thì càng kỳ quái rồi... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.

“Khụ khụ!” Thiên Hạ Quy Hỏa ho khan một tiếng: “Chuyện Đồng Chu hội tạm thời gác lại, chúng ta là tới tìm mảnh vỡ Thánh Bàn.”

Hắn nhìn về phía Quan Nhã.

Quan Nhã không chút do dự nói: “Lục tiền bối ở trong bút ký, tiêu phí bút mực miêu tả vật phẩm, hơn nữa trong trang viên có, phân biệt là đồ sứ, hộp nhạc, hoa tu-líp, huy chương, trầm hương, vỏ quýt.”

Vì thế mọi người tìm tới đồ sứ, hộp nhạc cùng hoa tu-líp, huy chương trong phòng đồ cổ, cùng với một hũ vỏ quất hư thối cùng một hũ vụn trầm hương lâu ngày di hương.

Quan Nhã lấy ra kiếm đồng xanh, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngưng tụ kiếm khí cắt về phía mép ngoài đồ sứ.

Chưa cắt trúng!

Cô hít sâu một hơi, tập trung tinh thần chém ra kiếm thứ hai, đồ sứ vẫn chưa có phản ứng.

Quan Nhã lập tức nói: “Tôi có thể cam đoan, kiếm khí đã cắt trúng nó.”

“Là cắt trúng rồi, cô xem, cạo cả lớp nước sơn xuống rồi.” Tôn Miểu Miểu nói.

Màu sứ mép đồ sứ toát ra điểm trắng, là vừa rồi không cẩn thận cọ phải, không phải mỗi Kiếm Khách đều tên Phó Thanh Dương.

Mèo Ly Hoa chưa tỏ thái độ, trầm mặc nhìn.

Quan Nhã làm tương tự cắt vài món đồ sứ khác, không có ngoại lệ, đều chưa có phản ứng.

Cô tiếp theo dùng phương pháp tương tự thử hộp nhạc, bình chứa vỏ quýt cùng vụn trầm hương, còn có hoa tu-líp, huy chương, không thu hoạch được gì.

“Tựa như đều không có.” Anh Gà Đỏ có chút nóng nảy, “Suy luận của cô không có tác dụng nha, Quan Nhã!”

Mèo Ly Hoa tỏ ra càng gấp hơn: “Nếu không, lại nghĩ biện pháp chút nữa?”

Quan Nhã nhíu mày trầm ngâm, cô một lần nữa cầm bút ký lên, nhanh chóng lật xem một lần.

Một lát sau, cô lộ ra vẻ mặt khẳng định: “Tôi biết rồi, Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều. Trong bút ký của Lục tiền bối xuất hiện bốn lần Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều, trong đó một lần là ở sau khi Hoắc tiên sinh trở về linh cảnh. Lúc trẻ tuổi tự mình nói đùa còn có thể hiểu được, nhưng điểm thời gian đó, cô ấy không cần thiết lại nói ra lời tương tự, trừ phi là cố ý lưu lại tin tức.”

“Hai Mộc Yêu bên ngoài chính là Đại Kiều cùng Tiểu Kiều.” Anh Gà Đỏ khó được cơ trí một hồi.

Thiên Hạ Quy Hỏa bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách mảnh vỡ không thể hình thành cảm ứng với nhau, thì ra không ở trong nhà. Như vậy, một trận đại chiến không thể tránh được.”

Mọi người vừa lo lắng vừa vui sướng, vui sướng ở chỗ cuối cùng biết mảnh vỡ ở đâu, lo lắng là hai Mộc Yêu bên ngoài quá mức cường đại, là người cây cấp Chúa Tể Lục Nguyệt Sương bồi dưỡng.

Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng của Hoắc Chính Khôi đối với hậu nhân.

Triệu Thành Hoàng liền nói ngay: “Đánh thức ngài Kỵ Sĩ, chuẩn bị chiến đấu.”

“Đợi một chút!” Trương Nguyên Thanh gọi lại bọn họ, nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy tựa như không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?” Triệu Thành Hoàng hỏi.

Trương Nguyên Thanh suy tư nói: “Lục tiền bối là văn thanh nữ thích đoán chữ giải đố, Mộc Yêu trong viện tên Đại Kiều cùng Tiểu Kiều, cô ấy trực tiếp ở trong bút ký ám chỉ Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều, có phải quá nông cạn, quá đơn giản hay không?”

“Vậy anh có ý kiến gì không?” Quan Nhã hỏi ngược lại.

Từ mô tả nhân vật mà nói, Nguyên Thủy nói có đạo lý, nhưng tri thức cổ văn có hạn của cô nói cho cô, nhị kiều là đối ứng với Đại Kiều Tiểu Kiều.

“Cứ theo mạch suy nghĩ đoán chữ giải đố để xem.” Trương Nguyên Thanh nói: “Đồng Tước xuân thâm khóa nhị Kiều, nhị kiều là nhân vật, Đồng Tước chỉ là đài Đồng Tước Tào tặc kiến tạo, cho nên câu này trọng điểm hẳn là nhị kiều cùng đài Đồng Tước.”

“Nếu nhị kiều chỉ là hai vị Mộc Yêu, vậy đài Đồng Tước chỉ cái gì?”

“Tòa trang viên này!” Anh Gà Đỏ nói.

“Cái này không phải nói lời thừa sao? Ai cũng biết mảnh vỡ ở trang viên, cái này còn cần giải đố?” Trương Nguyên Thanh trợn mắt.

Lúc này, hắn nhìn về phía mèo Ly Hoa nghiêm túc lắng nghe, say sưa, giật mình: “Dịch âm của Jojo nữ sĩ chính là Kiều Kiều, Kiều Kiều chính là nhị kiều, vậy đài Đồng Tước... Chỉ là ổ mèo của JoJo nữ sĩ.”

Mèo Ly Hoa vốn đang say sưa nhưng khi nghe được gã này chỉ đầu mâu về phía ổ mèo của mình, vẻ mặt nhất thời biến thành nghi hoặc.

“JoJo nữ sĩ, ngài có ổ mèo không?” Trương Nguyên Thanh phấn chấn hỏi.

“Có là có, nhưng không muốn dẫn các người đi...” Mèo Ly Hoa ho khan một tiếng, cái đuôi buông xuống đi đến cửa phòng ngủ: “Đi theo tôi.”

Mọi người theo nó rời khỏi lầu hai, dọc theo cầu thang đến lầu ba.

Mèo Ly Hoa chỉ vào khối ô vuông nào đó trên trần nhà: “Ổ mèo của tôi ở gác xép, tôi không thích ở cùng Hoắc tiên sinh còn có chủ nhân, quá ồn ào. Tôi càng thích một mình lười biếng phơi nắng hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận