Linh Cảnh Hành Giả

Chương 489: Ngẫu nhiên gặp (4)

Mình về sau có đạo cụ đào thải, không dùng đến, cũng có thể bán cho ngài Bill, hoặc là lấy vật đổi vật, cái này so với nộp lên phân bộ giá trị trên thu nhập cao hơn rất nhiều. Dù sao điểm cùng công huân đối với mình trước mắt mà nói, đã không có tác dụng gì.
Trương Nguyên Thanh nhớ tới bóng lưng Annie nổi giận đùng đùng rời đi: “Kết quả bách phu trưởng không mắc bẫy?”

Linh Quân trừng mắt: “Đâu chỉ không mắc bẫy, tên kia vẻ mặt nghiêm túc nói, nếu lần giao dịch này còn bao gồm thân thể tiểu thư Annie, vậy các người phải trả thêm cho tôi một khoản phí tổn thất tinh thần.”

Quá ngầu... Trương Nguyên Thanh yên lặng ôm mặt.

Hắn phát hiện Phó Thanh Dương thật ra là người chanh chua, ở chung càng lâu càng sẽ phát hiện, dưới bề ngoài lạnh lùng tàn khốc cấm dục, là một linh hồn miệng lưỡi ác độc. Về sau xảy ra cái gì, không cần Linh Quân kể, hắn cũng có thể tưởng tượng được.

“Làm ăn mà, dù sao cũng phải cò kè mặc cả, bọn họ mấy ngày nữa còn phải đến. Lượng lớn tài liệu, đạo cụ của phân bộ Tùng Hải, đối với nghề nghiệp Hư Không có sức hấp dẫn trí mạng.” Linh Quân nói xong, nói:

“Cậu lại thi triển tuyệt chiêu giang hồ thất truyền đã lâu đối với Quan Nhã?”

“Không có nha, tôi lần này cái gì cũng chưa làm, cô ấy vừa lên đã đánh tôi.” Trương Nguyên Thanh rất ấm ức nói.

Linh Quân vẻ mặt “Tôi hiểu rồi”, lời nói thấm thía nói:

“Nguyên Thủy à, tôi gần đây ở Tùng Hải quen biết không ít người đẹp, để sau giới thiệu cho cậu mấy em, các em ấy rất hiểu ý người ta, rất dịu dàng hiền lành rất quyến rũ nhiều vẻ, chỉ cần cậu có tiền.”

Trương Nguyên Thanh vừa móc ra điện thoại di động, vừa chính nghĩa nghiêm túc: “Tôi không phải người như vậy!”

Hôm sau.

Trương Nguyên Thanh ăn xong bữa sáng, cùng dì trẻ ra ngoài, trong thang máy, Giang Ngọc Nhị đeo ba lô nhỏ, cùng Trương Nguyên Thanh đeo ba lô hai vai đứng sóng vai. Cửa thang máy bóng loáng có thể soi gương soi ra rõ ràng bóng dáng hai người.

Giang Ngọc Nhị hôm nay ăn mặc rất đơn giản, áo ngắn tay màu vàng nhạt, quần soóc bó, một đôi giày chạy màu trắng.

Trang phục này thể hiện ra rất tốt dáng người của cô, cũng tăng thêm vài phần thanh xuân hoạt bát, lại phối hợp khuôn mặt ngọt ngào nhu thuận kia, giống như cô chỉ là một thiếu nữ dậy thì rất tốt, mà không phải nữ thanh niên 25 tuổi.

Trương Nguyên Thanh thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của dì trẻ trong “gương”, ngũ quan của cô trừ tinh xảo đáng yêu, lại có làn da nõn nà cảm giác như ngọc, khuôn mặt này nhìn lâu, sẽ hoài nghi cô là một mỹ nhân ngọc.

Khác với những cái gọi là khuôn mặt trong trắng lộ hồng kia.

Giang Ngọc Nhị hướng lên trên bốn mươi lăm độ, đánh giá vài lần cái đầu quả dưa của cháu trai, nâng lên bàn tay nhỏ so sánh. “Mày có phải cao lên rồi hay không?” Cô nói.

Sau khi trở thành Linh Cảnh Hành Giả, thân thể nghênh đón lần dậy thì thứ hai, quả thật đã cao thêm 4 đến 5 xăng-ti-mét.

Trương Nguyên Thanh không muốn nhiều lời ở trên đề tài này, hướng xuống bốn mươi lăm độ, nói chêm chọc cười: “Dì cũng lớn rồi.”

Giang Ngọc Nhị giận dữ, vung đao tay chém vào sau gáy cháu trai: “Lớn mật! Mày ngay cả di cũng dám đùa giỡn, còn có cái gì là mày tên tiểu súc sinh này không làm ra được.” Hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, thẳng đến lúc thang máy đến lầu một, cửa mở ra.

Giang Ngọc Nhị lập tức khôi phục tư thái rụt rè của cô gái ngoan ngoãn, ở dưới mấy hộ gia đình ngoài thang máy nhường, kéo cánh tay cháu trai bước ra khỏi thang máy. Ra khỏi tòa nhà, Trương Nguyên Thanh tiến vào xe của dì trẻ, tới đại học Tùng Hải.

Sau khi vụ án Xích Nguyệt An kết thúc, hắn lại khôi phục thân phận sinh viên, trong thời gian này không cần đi làm, nên đi học phải đi học, cũng không thể luôn nhàn rỗi ở nhà, bà ngoại là người đầu tiên không đáp ứng.

Xe hơi màu trắng đến đại học Tùng Hải, dừng lại ở cổng trường, Trương Nguyên Thanh phất tay từ biệt dì trẻ. Nhìn theo xe của dì trẻ hội tụ vào dòng xe cộ, hắn đeo ba lô hai vai, xoay người đi về phía trường học.

Đột nhiên, hắn bị một bóng dáng ở cổng trường hấp dẫn tầm mắt.

Đó là một thanh niên mặc quần áo thể thao, ngũ quan tuấn lãng, trên trán đeo băng-đô thể thao, trên mặt treo nụ cười mỉm, soái ca loại hình rạng rỡ tiêu chuẩn. Nữ sinh ra vào trường học liên tiếp nghiêng đầu đánh giá hắn.

Nhưng hắn coi như không thấy, nghiêm túc vung cái chổi, dọn dẹp bụi bặm ngoài cổng trường.

Ma Nhãn Thiên Vương... Trương Nguyên Thanh cảm giác được rõ ràng trái tim mình đánh rơi một nhịp, tiếp theo bắt đầu kịch liệt, nhảy lên rất nhanh.

Hắn vì sao sẽ ở chỗ này?

Cái đệch, hắn vì sao sẽ xuất hiện ở đại học Tùng Hải?

Nhịp tim Trương Nguyên Thanh không thể tránh khỏi tăng tốc, adrenalin điên cuồng tiết ra, tựa như hành tẩu ở trong núi sâu rừng rậm, ngẫu nhiên gặp phải hổ trợn mắt.

Hắn cứng ngắc ở tại chỗ, bộ não điên cuồng vận chuyển.

Trùng hợp sao, Ma Nhãn xuất hiện ở đại học Tùng Hải, là trùng hợp sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận