Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1346: Phán đoán tận thế (3)

Trương Nguyên Thanh gọi vào số, trong loa truyền đến giọng nói quen thuộc, nhắc nhở tắt máy.

“?”

Mẹ mình đã xảy ra chuyện? Trương Nguyên Thanh cả kinh, tiếp đó dâng lên kích động cùng sợ hãi mãnh liệt, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, adrenalin tăng vọt tới giới hạn!

Mặt hắn căng ra, ngón tay có chút run rẩy gọi số điện thoại di động của ngài Bill, đợi sau khi đối phương bắt máy, tốc độ nói rất nhanh nói:

“Ngài Bill, ông có biện pháp nào lập tức liên lạc được mẹ tôi hay không, không phải điện thoại, là trong hiện thực, hai cái điện thoại di động của bà ấy đều tắt máy, bà ấy có thể đã xảy ra chuyện.”

Thanh âm không run rẩy, là quật cường cuối cùng của Nguyên Thủy Thiên Tôn từng trải qua sinh tử.

“Tôi biết rồi, cậu chờ chút.” Giọng điệu ngài Bill lập tức trở nên nghiêm túc.

Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh đứng ngồi không yên chờ đợi, ngón tay vô ý thức gõ tay lái “cộp cộp”, vừa nhanh vừa vội.

Khoảng nửa phút, ngài Bill gọi điện tới. Trương Nguyên Thanh lập tức nhận cuộc gọi, vội vàng lại khẩn trương hỏi:

“Kết quả thế nào? !”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của ngài Bill: “Mẹ cậu không có việc gì, vừa rồi tôi gọi điện thoại liên lạc được cô ấy rồi. Ừm, cô ấy nói gần đây không muốn để ý tới cậu, chặn số điện thoại di động của cậu rồi.”

Trương Nguyên Thanh ngây cả người, hắn yên lặng tắt máy.

Mình ở nơi này lo lắng muốn chết, bà ấy lại block mình? Cái trán Trương Nguyên Thanh nổi lên từng sợi gân xanh, cơ hàm hai bên mặt hung hăng nổi lên!

Đại khái vài giây, hắn nắm lên điện thoại di động, soạn tin nhắn cho Bill.

“Ngài Bill, mời ngươi thay tôi chuyển lời bà ấy, nói ta đệch mợ ngươi.” Trương Nguyên Thanh nhanh chóng xóa đi, một lần nữa soạn: “Nói cho bà ấy, tôi đệch cả nhà...”

Trương Nguyên Thanh lại lần nữa xóa, đầu ngón tay run run ở trên màn hình chọc loạn một phen, lại không biết nên miệng phun hương thế nào, bởi vì hắn phát hiện, có một số người, bạn mắng người đó, tổn thương vẫn là mình.

Trầm mặc vài giây, hắn dùng sức mang điện thoại di động ném về phía ghế phụ, hổn hển hướng về tay lái nổi giận công kích một trận:

Đệch đệch đệch!

Vài phút sau

“Alo, Nữ Vương, gọi cái xe tải tới đây, tôi gửi cái định vị cho chị. Tôi cũng không gặp tai nạn giao thông, tay lái bị tôi đánh nổ rồi. Vì sao đánh nổ tay lái? Bởi vì tôi muốn đánh nổ đầu chó mẹ tôi được rồi chứ, chị nói lời thừa thực nhiều. Biết chưa, bảo chị làm việc thì làm việc, chị con mẹ nó lắm miệng nữa, lão tử trở về mang chị treo lên đánh.”

“Lập tức lập tức, đội trưởng cậu đừng hung dữ như vậy.”

Ở tại chỗ chờ đợi nửa giờ, Trương Nguyên Thanh trong xe nghe được một trận tiếng động cơ gầm gừ hùng hậu, theo tiếng nhìn lại, một chiếc siêu xe màu saphire đến nhanh như điện chớp.

Khi tới gần chiếc xe nhỏ đỗ ở ven đường, xe thể thao thần long quẫy đuôi một cái, drift 180 độ, tiếng săm lốp ma sát nhựa đường bén nhọn to rõ.

Drift chấm dứt, xe thể thao màu lam vừa vặn chạy song song với xe nhỏ.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, cô gái con lai đeo kính râm thản nhiên nói: “Lên xe đi soái ca, chị dẫn cậu đi đặt phòng.”

Gió thổi lên mái tóc hơi xoăn của cô, áo sơ mi màu trắng gợi cảm thời thượng, khóe miệng mang theo mỉm cười quyến rũ, ngọt ngào.

Tâm tình Trương Nguyên Thanh lập tức tốt lên, mở cửa xe, cười nói:

“Đặt phòng tổng thống ba phòng ngủ!”

“Vì sao?”

“Bởi vì thỏ khôn có ba hang, mỗi cái hang tôi đều phải kiểm tra một lần.”

Quan Nhã lườm hắn, chờ Trương Nguyên Thanh tiến vào xe thể thao, nói:

“Xe cùng chìa khóa để lại đây đi, xe tải lập tức sẽ tới, nghe Nữ Vương nói, tâm tình của cậu không tốt lắm?”

Thì ra cô ấy là nghe nói tâm tình mình không tốt, mới cố ý tới. Trương Nguyên Thanh thở dài: “Không có gì, cãi nhau với mẹ tôi một trận.”

Quan Nhã khởi động xe, sau khi lái đi một đoạn, thử nói: “Dì tính cách không tốt? ?”

“Không phải vấn đề tính cách, tính cách không tốt IQ không cao, sao đi làm ăn được.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói:

“Mâu thuẫn của tôi với bà ấy là, bà ấy chưa bao giờ quản tôi, chỉ phụ trách cho tiền, nói lười quản tôi, tôi đánh nhau bà ấy mặc kệ, tôi trốn học bà ấy mặc kệ, tôi sinh bệnh bà ấy mặc kệ, suốt ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền, có thể ở trong mắt bà ấy, chỉ cần trả tiền coi như hết trách nhiệm của người mẹ nữa, nhiều thứ hơn nữa, tôi không thể hi vọng xa vời. Tôi hi vọng xa vời chính là tôi không đúng, là tôi tham lam, quên đi, không đề cập tới bà ấy nữa.”

Quan Nhã cười ha ha nói: “Ồ, chúng ta đều có một người mẹ tốt nha.”

“Ồ, chị cũng có bà mẹ muốn bán con gái.” Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi lập tức cân bằng.”

“Cút! ! !” Quan Nhã mắt nhìn phía trước, một tay cầm tay lái, một bàn tay khác vung đao tay chém hắn một cái, tức giận nói: “Chị mất hứng, cậu không dỗ nổi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận