Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1771: Cố nhân cùng chuyện xưa (2)

Cho nên cô là ghen tị? Nói cô một khí linh vì sao sẽ có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy đối với chủ nhân... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, đồng thời nhìn quanh, sợ nhìn thấy trong bóng đêm đi ra một con chó Teddy lông xoăn.

“Sẽ không có ai tới được.” Con thỏ nhỏ cách bụi cây nhìn trộm hắn, thanh âm có sự giòn tan cùng trong trẻo của thiếu nữ, “Nói ra mục đích của cậu.”

Trương Nguyên Thanh sớm có bản thảo, nghe vậy, không hề do dự nói:

“Sau khi trở thành linh cảnh hành giả, tôi đã gia nhập quan phương, ở dưới một lần cơ hội ngẫu nhiên, đã biết thân phận Liệt Dương Song Tử của Trương Tử Chân, vì thế tôi vẫn luôn âm thầm điều tra, muốn tìm được người cha mất tích nhiều năm.”

“Ở trong quá trình điều tra, tôi đã phát hiện cô, phát hiện quan hệ của Cẩu trưởng lão cùng ông ấy, mà ngay tại hôm nay, tôi phát hiện Linh Thác một trong Ám Ảnh Song Tử, biến thành thủ lĩnh một tổ chức tà ác.

“Tôi muốn hướng cô tìm hiểu một sự kiện, năm 1999 rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Là cái gì dẫn tới cái chết của Linh Thác, tổ chức Tiêu Dao sau khi đạt được mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh, rốt cuộc đã làm cái gì.”

Con thỏ nhỏ ngồi xổm trong bụi cây, con mắt màu đỏ nhìn chăm chú vào hắn, chưa đáp lại.

Nhưng Trương Nguyên Thanh cũng không hoảng chút nào, trong lời nói của hắn vừa rồi, mang “tìm kiếm phụ thân” trải ra trước, mà đây chính là điều khí linh khát vọng nhất.

Với lại, làm con, tìm kiếm người cha mất tích là thiên kinh địa nghĩa, khí linh muốn tìm được Trương Tử Chân, nhất định phải dựa vào hắn.

Trên đời còn có gì so với con trai càng thêm muốn biết “Ba ba đi đâu rồi” sao?

Quả nhiên, thanh âm lạnh lùng như thiếu nữ của con thỏ nhỏ nói:

“Sau khi đạt được mảnh vỡ trung tâm của La Bàn Quang Minh, bốn người bọn họ từng ở lại khu vườn một đoạn thời gian, cả ngày nghiên cứu mảnh vỡ trung tâm. Khu vườn là căn cứ bí mật của tổ chức Tiêu Dao, bọn họ bình thường sẽ tụ hội ở chỗ này, thương lượng kế hoạch. Tôi không quan tâm đối với chuyện La Bàn Quang Minh, chưa tham dự, chỉ biết có một ngày, bọn họ đột nhiên rất hưng phấn, nói một ít lời rất kỳ quái.”

“Lời kỳ quái?” Trương Nguyên Thanh vội vàng truy hỏi: “Bọn họ đã nói gì?”

“Hình như là chìa khóa, vật chứa, Thái Dương bàng chi cái gì đó, tóm lại chính là lĩnh ngộ phương pháp sử dụng mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, sau đó Tử Chân nói với tôi, muốn rời khỏi một đoạn thời gian, trong lúc đó vườn bách thú không có quản lý viên, nhưng tôi là khí linh trưởng thành, hắn hi vọng tôi có thể học được tự mình trấn áp tà vật.”

Bố tôi là hiểu CPU... Trương Nguyên Thanh lảm nhảm, nói:

“Bọn họ đã đi đâu?”

“Tiến vào linh cảnh rồi, bốn người cùng đi, nói muốn cởi bỏ bí mật cuối cùng nhất của linh cảnh.”

Tiến vào linh cảnh rồi? Trương Nguyên Thanh nhíu mày: “Cùng nhau tiến vào linh cảnh? Dựa vào đạo cụ truyền tống sao?”

Đối với đại bộ phận linh cảnh hành giả mà nói, tiến vào phó bản linh cảnh là hành vi bị động, một tháng một lần, do linh cảnh chủ đạo.

Chỉ có đạo cụ truyền tống có thể đánh vỡ hạn chế này.

“Là thông qua mảnh vỡ trung tâm La Bàn Quang Minh tiến vào linh cảnh.” Con thỏ nhỏ theo bản năng co lại cái mũi hồng hào, vừa ngửi lung tung, vừa phát ra thanh âm lạnh lẽo:

“Tôi đã quên bọn họ rời khỏi bao lâu, nhưng vĩnh viễn nhớ rõ một ngày đó bọn họ trở về, bởi vì tất cả bất hạnh, chính là từ ngày đó bắt đầu.”

“Bọn họ khi trở về rất chật vật, bị thương không nhẹ, sau khi quay về khu vườn, bốn người không biết đã xảy ra tranh chấp gì, cãi nhau to một trận, nhưng tôi không biết nội dung cụ thể, lúc ấy thanh âm bị đạo cụ ngăn cách, lần đó cãi nhau, Tử Chân cùng bọn họ tan rã trong không vui, sau đó nữa, thân thể hắn liền xảy ra vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Hắn đã bị nguyền rủa, nguyền rủa rất đáng sợ, là nguyền rủa đáng sợ nhất từ trước tới nay tôi từng gặp. Thân thể hắn mỗi ngày một kém đi, lực lượng nguyền rủa đang ăn mòn sinh mệnh của hắn, nhưng bản thân Tử Chân hoàn toàn không bận tâm, hắn trở nên trầm mặc ít lời, thường xuyên một mình ngẩn người. Có một ngày, đột nhiên nói với tôi muốn ra ngoài làm một chuyện, lần đó đi không lâu, rất nhanh đã trở về, nhưng cũng mang về một tin tức không tốt là Linh Thác đã chết. Sau khi Linh Thác chết, hắn mang theo tôi chuyển nhà, tới Tùng Hải, từ đó về sau rất ít ra ngoài, mỗi ngày cùng tôi phong ấn tà vật trong vườn bách thú, ngẫu nhiên về nhà một chuyến.”

“Hắn như là đang tránh né cái gì, hai người khác cũng không đến khu vườn tìm hắn nữa. Sau đó nữa, đột nhiên có một ngày, hắn nói với tôi, Sở Thượng cũng đã chết.”

“Cái chết của Sở Thượng tựa như đả kích rất lớn đối với hắn, hắn không ở lại khu vườn nữa, thường xuyên ra ngoài, thẳng đến có ngày nói với tôi, hắn cần rời khỏi một đoạn thời gian, bảo tôi đi theo con chó nhỏ kia.”

“Từ đó về sau tôi không còn gặp hắn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận