Linh Cảnh Hành Giả

Chương 960: Hai người bạn gái? (3)

Nhà hắn có bốn chỗ đỗ xe, nhà cậu hai cái, nhà ông ngoại hai cái, năm đó lúc mua nhà, mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ tặng một chỗ đỗ xe, nhưng ông ngoại cảm thấy, hai chỗ đỗ xe không đủ dùng, liền tiêu tiền mua hai chỗ nữa.

Nếu biết về sau giá chỗ đỗ xe tăng khoa trương như vậy, năm đó đã mua thêm vài chỗ!

Ông ngoại thường thường cảm khái như thế.

Quan Nhã đỗ xe xong, để hoa lại trong xe.

“Ồ, chị cầm hoa lên.” Trương Nguyên Thanh đã chui ra khỏi xe thể thao thấy thế, vội vàng nhắc nhở.

Quan Nhã lườm nguýt, không để ý tới.

Hai người sóng vai đi vào chung cư, vừa mới vào thang máy, Trương Nguyên Thanh đã thấy Tiểu Đậu Bỉ xuyên qua cửa thang máy, khóc to ngao ngao ôm cẳng chân mình.

Tiếng khóc thê lương, tựa như con nít bị cắt sữa ba ngày.

Quan Nhã không nhìn thấy linh phó, nhưng cảm giác sâu sắc thân là Kiếm Khách, khiến ánh mắt cô hướng về phía cẳng chân Nguyên Thủy.

“Tiểu linh phó của tôi, có thể là chơi game thua, đang quấy.”

Trương Nguyên Thanh giải thích một phen, cúi người bế Tiểu Đậu Bỉ lên, sau khi trao đổi đơn giản, từ trong “miêu tả” vụn vặt rải rác của nó, suy luận ra chân tướng sự việc.

Lão mõ trở về, khí tức của cô dọa Tiểu Đậu Bỉ.

Cuối cùng trở về rồi... Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, lão mõ một ngày không trở về, trong lòng hắn liền không yên tâm.

Vị Thần Nhật Du cổ đại này sức uy hiếp thật là quá mạnh.

Thang máy chậm rãi đi lên, Trương Nguyên Thanh nuốt Tiểu Đậu Bỉ vào trong bụng nuôi dưỡng, rất nhanh đã quẳng lão mõ ra sau đầu, hít sâu một hơi, lặng lẽ nắm tay Quan Nhã.

“Cậu động tay động chân nữa, chị đi luôn!” Quan Nhã hung hăng lườm hắn một cái, nhẹ nhàng giãy ra.

Đẩy cũng đẩy rồi, nắm tay chút đã tính cái gì, ừm, không thể giả bộ chính nhân quân tử... Trương Nguyên Thanh nhớ kỹ đạo sư cuộc đời dạy bảo, một lần nữa nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng.

Quan Nhã giãy một cái mang tính tượng trưng.

“Đinh!”

Cửa thang máy mở ra, Trương Nguyên Thanh nắm tay cô đi ra khỏi thang máy, nói:

“Bà ngoại tôi nhắc tới chị cả ngày trời, không ngừng hỏi tôi, chị có thể ăn được đồ ăn bản địa Tùng Hải hay không, khẩu vị là mặn là nhạt hay là cay. Đúng rồi, cậu cùng mợ tôi cũng tới.”

“Hôm nay dẫn chị làm quen với tất cả mọi người một lần.” Hắn vừa nói, vừa nhập mật mã.

Quan Nhã lặng yên hít sâu. Cô thật ra không muốn đến, bởi vì bà ngoại Nguyên Thủy biết cô, lúc trước điều tra vụ án Lôi Nhất Binh mất tích, thành viên đội 2 từng tới lấy lời khai.

Nhớ rõ lúc ấy, thái độ của bà lão cũng không tốt, sợ bọn họ là tới bắt cháu ngoại bảo bối.

Kết quả quay đầu một cái, nữ trị an viên tới nhà điều tra thành bạn gái của cháu ngoại, bà lão sẽ nghĩ như thế nào?

Cô gái này nhất định là thấy cháu ngoại mình bộ dạng đẹp, lợi dụng chức vụ, vụng trộm trâu già gặm cỏ non.

Quan Nhã nghĩ một chút thôi đã cảm thấy xấu hổ.

“Tít tít !”

Trương Nguyên Thanh nhập xong mật mã, vặn mở cửa chống trộm, lớn tiếng nói: “Ông ngoại bà ngoại, cháu về rồi.”

Bước một chân vào lối đi, hắn nhìn về phía bàn ăn, cả người ngây ra ở tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Trên bàn cơm, cậu một tay bưng chén rượu, một tay gắp thức ăn, đang lải nhải nói với lão mõ chuyện lúc còn nhỏ của Nguyên Tử, lão mõ không để ý tới, việc mình mình làm dùng bữa.

Bà ngoại thỉnh thoảng nói chen vào vài câu, bởi vì thái độ không để ý tới người khác của “bạn gái Nguyên Tử”, không khí trên bàn cơm có chút xấu hổ.

Thấy chánh chủ rốt cuộc trở về, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, lần lượt nhìn lại.

Lão mõ nâng mí mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía lối vào, thanh lịch giống như một đóa hoa sen trắng.

“Nguyên Tử, cháu chạy đi đâu vậy, Lan Lan cũng ngồi một hồi lâu rồi.”

Bà ngoại đang muốn phê bình cháu ngoại không hiểu chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Quan Nhã hắn dắt phía sau, dừng lại ngây ngẩn cả người.

Tư thế chém gió của cậu khựng lại, ngây ra ở đó.

Mợ ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn Quan Nhã một cái, lại quay đầu nhìn “Bạch Lan” một cái.

Giang Ngọc Nhị vốn không tim không phổi dùng bữa, thấy Quan Nhã được dẫn vào, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống.

Sự thấp thỏm trên mặt Quan Nhã, ở lúc nhìn thấy “Tường Vi Máu” khối âm thi này tao nhã ăn cơm, liền nháy mắt biến mất.

Tâm tình Trương Nguyên Thanh giờ này khắc này, đại khái chỉ có hai chữ “ôi đệch” có thể hình dung. lão mõ chưa trở về linh cảnh, còn ăn cơm ở nhà mình. Hắn thầm nhủ ngài đường đường sơn thần nương nương, hàn xá cơm rau dưa có thể nào vào pháp nhãn của ngài, ngài mau mau trở về linh cảnh đi.

Nói thật, tuy Tam Đạo sơn nương nương biểu hiện ra tác phong một vị “chính thần” nên có, nhưng Trương Nguyên Thanh vẫn vô cùng kiêng kị đối với cô, ở trước mặt cô theo bản năng khẩn trương, gò bó. Một mặt là bản năng sợ hãi người cấp bậc thấp khi đối mặt người cấp bậc cao. Một mặt khác, ở trước phó bản giết chóc, Trương Nguyên Thanh rất sợ lão mõ, coi cô là kẻ địch giả tưởng. Mà cho dù là bây giờ, hắn cùng lão mõ cũng mới gặp mặt ba lần, loại cảm giác kiêng kị kia sẽ không nhanh như vậy đã tiêu trừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận