Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2894: Cắm cờ (2)

Cái vương miện hoa này tên là “Nữ Vương Rừng Rậm”, là một món đạo cụ Chúa Tể cảnh phẩm chất thấp, ra từ Học Sĩ thế gia Lưu gia, là Phó Thanh Dương bỏ nhiều tiền mua.

Ba đại Học Sĩ thế gia, hàng năm đều sẽ ổn định hướng về tổ chức quan phương cung cấp chút ít đạo cụ phẩm chất Chúa Tể, những đạo cụ này, một bộ phận thu vào nhà kho bang phái của Ngũ Hành minh, một bộ phận bị xem như phúc lợi, chiết khấu bán cho các trưởng lão trong tổ chức.

Phó Thanh Dương trở thành người cầm quyền đã được một đoạn thời gian, vốn liếng dần phong phú.

“Nữ Vương Rừng Rậm” có thể khiến hoàn cảnh xung quanh cỏ cây sinh trưởng tươi tốt, hoa tươi nở rộ, biến thành sân nhà thích hợp bản thân chiến đấu, bởi vì là đạo cụ phẩm chất thấp, Phó Thanh Dương bình thường xem như đạo cụ phụ trợ, cực ít sử dụng, dù sao với hắn mà nói, đạo cụ Chúa Tể phẩm chất thấp tác dụng không lớn.

Đáng giá nhắc tới, cái giá của Nữ Vương Rừng Rậm là khiến người sử dụng trở nên càng thêm mỹ lệ, mị hoặc, hấp dẫn đàn ông xung quanh.

Phó Thanh Dương nhẹ nhàng phất tay, mặt đất Dao Quang điện mọc ra từng bụi cỏ dại, hoa tươi.

Hắn bước ra khỏi bậc cửa Dao Quang điện, ánh mắt chiếu tới, hoa tươi, cỏ xanh phá đất mà lên, khỏe mạnh trưởng thành, trong chốc lát, mảnh khu vực này tựa như thành rừng nguyên thủy, khắp nơi đều là thảm thực vật xanh um tươi tốt.

Gió núi thổi quét, hạt giống bồ công anh, bào tử thực vật khác bay lả tả, tung bay đầy trời. Những thực vật này là tầm mắt của Phó Thanh Dương, chỉ cần kẻ địch không phải linh thể, chỉ cần nó giẫm đạp, nhiễu loạn thực vật, thực vật sẽ truyền tin tức đến tán hoa, hắn có thể nhanh chóng khóa chặt đối phương.

Trương Nguyên Thanh, Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Ma Nhãn Thiên Vương si ngốc nhìn hắn.

Lão đại làm sao đột nhiên đẹp lên, hay là từ trước tới nay đều là nữ giả nam?

Phó Thanh Dương tiểu tử này, đột nhiên trở nên còn thuận mắt hơn Nguyên Thủy!

Cái vương miện hoa kia của hắn có tác dụng hấp dẫn đàn ông, nếu như là mình, sẽ đổi thành trả giá hấp dẫn tất cả sinh vật xung quanh, như vậy mới thoải mái...

Theo Phó Thanh Dương quay đầu nhìn qua, ba người nhanh chóng khôi phục bình thường.

Chút mị hoặc này, còn chưa đủ để khiến bọn họ trầm mê.

Ánh mắt Phó Thanh Dương đảo qua trên khuôn mặt ba người, sắc mặt lạnh lẽo, “Thời gian chênh lệch không nhiều nữa, chuẩn bị nghênh địch.”

Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng lao tới khói đen thâm trầm.

Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy ra một cây quạt lông vũ trắng dài 2 mét, vung lên về phía khói đen.

“Ô ô !”

Cuồng phong gào thét, khói đen run rẩy dữ dội, nhưng chưa có dấu hiệu bị thổi tan, ngược lại là thực vật Phó Thanh Dương bồi dưỡng ra bị nhổ tận gốc diện tích lớn, bay về phía bầu trời.

“Đừng tốn sức nữa, đây là âm khí, không phải sương mù thật sự.” Trương Nguyên Thanh lên tiếng ngăn cản.

Phó Thanh Dương thì kích hoạt năng lực của vương miện hoa, khiến khu vực trống trơn bị cuồng phong chế tạo ra kia một lần nữa mọc ra thảm thực vật.

Khói đen không chịu bất cứ ảnh hưởng gì lao tới, bao phủ năm người.

Tầm mắt nhanh chóng ảm đạm, thẳng tới lúc biến mất, cho dù là năng lực ‘nhìn đêm’ của Trương Nguyên Thanh, cũng không nhìn thấu mảng bóng tối này.

Khoảng một phút đồng hồ sau, mọi người nghe thấy tiếng bước chân ẩn chứa một loại quy luật vận động, tiết tấu nào đó.

Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng...

Thân thể Trương Nguyên Thanh căng thẳng, nắm chặt đoản đao trong tay, chỉ chờ Phó Thanh Dương ra lệnh một tiếng.

Nhưng, 30 giây trôi qua rất nhanh, tiếng bước chân biến mất, tiếp theo khói đen rút lui như thủy triều, tiêu tán biến mất.

Trương Nguyên Thanh lập tức nhìn xung quanh, nhìn thấy Ngân Dao quận chúa, Ma Nhãn Thiên Vương, Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Phó Thanh Dương... Thi thể không đầu của Chỉ Sát cung chủ lẳng lặng nằm ở trên đồng cỏ, máu tươi màu vàng nhạt dâng trào ở bụi cỏ, khiến mảng màu xanh biếc kia điên cuồng sinh sôi.

Đầu của nàng rơi trong bụi hoa, đôi mắt nhắm lại, đẹp đẽ lại an tường.

Con ngươi Trương Nguyên Thanh bỗng co lại, trái tim hung hăng thắt lại một cái, liều mạng lao về phía cung chủ, ôm cái đầu đẹp đẽ kia lên.

Một giây sau, vẻ mặt sợ hãi của hắn thả lỏng.

Trong đầu cung chủ có linh hồn dao động yếu ớt, bị một luồng lực lượng thần bí phong ấn, bị ép lâm vào ‘ngủ say’.

Linh thể của cô là hoàn hảo, không phải tàn hồn của người chết.

Phó Thanh Dương, Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Ma Nhãn Thiên Vương cũng biến sắc, người trước tới trước thi thể, cúi người bắt mạch, nói:

“Cô ấy còn có mạch đập, Ti Mệnh sẽ không dễ dàng chết đi, máu của cô ấy cung cấp Sinh Mệnh Nguyên Dịch, chỉ cần linh hồn bất diệt, thân thể có thể lành lại.”

Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:

“Nhưng linh thể của cô ấy rơi vào trạng thái ngủ say, không cách nào tự chủ sống lại, một khi linh lực thân thể trôi đi sạch sẽ, mất đi linh tính, liền thật sự chết rồi.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nhặt lên miếng hộ tâm bên cạnh thi thể, bị vũ khí chém thành hai nửa, mặt cắt phẳng phiu, nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận