Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1575: Bá mẫu, có chuyện từ từ nói (3)

Cô tùy tay tung ra con bài chưa lật.
Hội tộc lão phê chuẩn, tương đương là gia tộc hạ đạt mệnh lệnh chính thức.

Phó gia là thế gia Thám Báo, lấy quân pháp trị gia, mệnh lệnh của hội tộc lão giống như quân lệnh.

Lấy địa vị Phó Thanh Dương giờ này ngày này, muốn nhúng tay việc này thật ra không khó, nhưng cũng phải tuân thủ quy củ, có thể quay về gia tộc tự mình đàm phán với các tộc lão.

Nhưng nếu cứng rắn can thiệp, coi như đối kháng gia tộc.

Hiện nay Phó Thanh Dương vừa tấn thăng Chúa Tể, còn cần mượn dùng thế lực gia tộc đánh cờ với tổng bộ, Phó Tuyết dự liệu hắn sẽ không ở lúc này trở mặt với gia tộc.

Phó Thanh Dương đang muốn nói chuyện, cửa phòng sách đẩy ra.

Quan Nhã mặt lạnh lùng đi vào.

Cô mặc váy nửa người màu đen, thân trên là áo lông dệt kim màu trắng chạm rỗng, bên trong phối hợp một cái áo quây màu đen, giảm bớt gợi cảm của ngự tỷ, thêm thanh xuân xinh đẹp của cô gái.

Hai mẹ con đều xinh đẹp như hoa, cao ráo đầy đặn, làm nền cho nhau tỏa sáng, chỉ là ánh mắt cách không nhìn nhau, không có chút dịu dàng nào, chỉ có lạnh như băng.

Phó Tuyết đột nhiên đẩy bàn đứng lên, đi giày cao gót sải bước tiến lên, giơ cánh tay, “Bốp” một tiếng, tát một cái rất kêu ở khuôn mặt Quan Nhã.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại sưng đỏ một mảng.

...

Trong phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh ngồi ở cạnh bàn, toàn bộ tạp vật trên bàn đều bị dọn sạch, chất đầy giấy bùa, chu sa, tơ hồng... các loại tài liệu.

Trương Nguyên Thanh đâu vào đấy nghiền tài liệu, điều phối thành mực nước.

Nhấc bút lông, chấm mực, ở trên giấy vàng phác thảo ra linh lục tràn ngập đạo vận.

Trong lúc đầu bút lông qua lại, Thái Âm lực đưa vào theo đó biến hóa, không thể có một chút sai lầm nào.

Vẽ bùa chú ý là quen tay hay việc, kỹ xảo thứ này, hoang phế quá lâu liền dễ dàng xa lạ, Trương Nguyên Thanh báo hỏng hai lá bùa giấy vàng, rốt cuộc luyện ra một tấm.

“Hoàn thành!”

Trương Nguyên Thanh buông bút lông, rung lên Đào Hoa Phù, dẫn bùa tự cháy.

“Xẹt!”

Ánh lửa tươi sáng dâng lên, liếm lá bùa giấy vàng mỏng manh, biến nó thành tro tàn.

Xong phim, mẹ vợ nhìn thấy mình, nhất định trong lòng cực kỳ vui vẻ... Trương Nguyên Thanh không kịp thu thập, búng ngón tay, hóa thành ánh sao tiêu tán.

Quan Nhã ôm mặt, nghiêng đầu, trầm mặc vài giây, nhìn mẹ, cười lạnh nói:

“Thực hoài niệm nha, ngài bao lâu không đánh con rồi, nếu không bên này cũng cho một phát?”

Cô đưa bên má kia qua, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.

Phó Tuyết lộ ra nét thương tiếc, nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi sắc mặt, vuốt ve nửa bên mặt sưng đỏ của Quan Nhã, dịu dàng nói:

“Nhã Nhã, mẹ có phải đánh bị thương con rồi hay không?

Mẹ đều là tốt cho con, con tuyệt đối đừng hận mẹ, mẹ về sau không bao giờ đánh con nữa, theo mẹ về nhà đi, mẹ không thể không có con.”

Quan Nhã lui về phía sau một bước, “Về nhà lập gia đình, làm vật hi sinh cho lợi ích của mẹ?”

Phó Tuyết dịu dàng nói:

“Cũng tốt hơn đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, thứ Ron Miller có thể cho con, là thứ Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể cho. Hắn là con trai trưởng của gia tộc Miller, người kế thừa vị trí gia chủ.

“Con gả cho hắn, con của con tương lai chính là chủ nhân gia tộc Miller, một linh cảnh thế gia, cần tích lũy bao nhiêu thế hệ?”

Cô tận tình khuyên bảo: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiềm lực lớn nữa, hắn có thể sáng tạo một cái linh cảnh thế gia sao?”

“Nhưng con yêu anh ấy.” Quan Nhã nhìn mẹ, giọng điệu cùng vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc.

“Yêu?” Phó Tuyết bật cười, giống như nghe được câu chuyện rất buồn cười, “Nhã Nhã, cảm tình con từng trải qua quá ít, con không hiểu đàn ông. Đàn ông tựa như quạ, đen giống nhau như đúc, cái gọi là yêu của con, chỉ là nhất thời mới mẻ.”

“Tình yêu là sẽ theo thời gian biến mất, đợi tới lúc giỏ trúc múc nước công dã tràng, con hối hận đã muộn, mẹ sẽ không hại con, gả cho Miller, con sẽ có tất cả. Mẹ từng thấy quá nhiều đàn ông bạc tình quả nghĩa, nghe mẹ nói, đừng bướng nữa.” Giọng điệu Phó Tuyết dần dần trở nên nghiêm khắc.

Lần này đến Tùng Hải, cô là nhất định phải mang Quan Nhã đi, bây giờ bổng đả uyên ương còn kịp, kéo dài tiếp, Quan Nhã nếu có bầu, gia tộc Miller không có khả năng nhận đứa con dâu này nữa.

Vì thế, Phó Tuyết dẫn theo đủ nhân thủ, dụ dỗ không được, cô liền cưỡng ép mang Quan Nhã đi.

Quan Nhã ánh mắt bình tĩnh nhìn mẫu thân, “Mẹ, con từng nói cho mẹ, cuộc đời con về sau muốn tự mình đi, con sẽ không tiếp nhận bất cứ sự sắp xếp nào của mẹ nữa, chuyện quá khứ con không so đo, con chỉ cầu mẹ đừng can thiệp cảm tình của con, đừng...”

Tạm dừng một phen, Quan Nhã hiếm thấy dùng một loại ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm mẫu thân, nói từng chữ một:

“Đừng đến mức ngay cả mẹ con cũng không làm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận