Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1822: Mệnh ta do ta không do trời (2)

Ồ, ngay cả đồ cổ đời Tần cũng không biết? Trương Nguyên Thanh nhíu mày, suy tư thật lâu, nói:

“Vậy cũng chỉ có lớn mật thử, cẩn thận phòng thủ. Tôi dẫn đội tiến lên, các người theo ở phía sau. Ryo Asano, Triệu Thành Hoàng, hai người phụ trách cảnh giới nguy hiểm bên trên, tôi đến phụ trách đối kháng máy móc công kích.

“Người khác xem thời cơ để ứng biến.”

Ryo Asano là Thủy Quỷ, có thể thân thể đón đỡ công kích vật lý, tượng binh sĩ của Triệu Thành Hoàng là vật hi sinh có thể lặp đi lặp lại chữa trị sử dụng, hai người bọn họ ứng phó nguy hiểm trên đỉnh đầu là thích hợp nhất.

Cứ như vậy, đội ngũ lấy Trương Nguyên Thanh làm đầu rồng, đội ngũ ngay ngắn có trật tự, cẩn thận đi về phía máy móc kim loại.

Muốn đến cửa ra đầu kia của hang động, như thế nào cũng không vòng ra khỏi cơ quan tạo vật ở trung ương này.

“Ong ong.”

Ở lúc mọi người tới gần máy móc kim loại, trong nền của nó lại truyền đến tiếng va chạm của bánh răng vận chuyển tốc độ cao, trục nối truyền lực.

Trương Nguyên Thanh không chút hoang mang lấy ra Khiên Tử Kim, để mặt khiên hướng về máy móc kim loại, trầm giọng cảnh báo:

“Chú ý!”

Một màn vừa rồi xảy ra lần nữa, hai đầu trăng non bắn ra hồ quang màu vàng nối tiếp với quả cầu đồng thau lơ lửng, khối vuông kim loại nhỏ chặt chẽ rời rạc ra, chuyển động như rubik.

Ở dưới cái nhìn chăm chú khẩn trương mà ngưng trọng của mọi người, khối vuông kim loại nhỏ trung ương quả cầu đồng thau, từ “Cẩu” chuyển đổi thành một thể chữ xa lạ.

“Là Trư!” Hạ Hầu Ngạo Thiên cao giọng nói.

Vừa dứt lời, quả cầu đồng thau bắn ra hồ quang dày đặc, bắn về phía mọi người.

Trương Nguyên Thanh không chút do dự tiến lên, giơ mặt khiên, cản lại hết hồ quang bắn nhanh đến.

“Tách tách.”

Khiên Tử Kim gặp công kích cũng bắn ngược ra hồ quang màu vàng tím, hai loại hồ quang màu sắc khác nhau hòa lẫn.

Quá trình này duy trì mười mấy giây, cuối cùng bình ổn.

Trương Nguyên Thanh lắc lắc cánh tay tê dại, quay đầu nhìn về phía các đồng đội, nghi hoặc nói:

“Chỉ có vậy?”

Đám người Quan Nhã cũng có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều là kinh hỉ.

Tiểu Viên bừng tỉnh đại ngộ, “Xem ra sát chiêu thật sự ở đỉnh đầu chúng ta.”

Quan Nhã hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể khuất phục trước hiện thực, ngẩng đầu nhìn về phía nóc hang động, trầm giọng nói: “Cảnh giới đỉnh đầu, bảo vệ lưng cùng đầu mình.”

Mọi người vòng qua máy móc kim loại, tiếp tục tiến lên, Trương Nguyên Thanh đi vài bước, lắc lắc cánh tay phát tê, nói:

“Cánh tay có chút tê.”

“Không sao chứ?” Anh Gà Đỏ bên cạnh hỏi.

“Không sao, có thể là bị giật tê rần.” Trương Nguyên Thanh nhìn Hỏa Sư bên cạnh, tức giận nói: “Sao anh chạy tới bên người tôi rồi, chạy nhanh như vậy làm gì, đã nói bảo trì đội hình.”

Anh Gà Đỏ nôn nóng nói: “Là cậu quá chậm, chúng tôi đều là bốn chân đi đường, cậu xách tấm khiên, ba chân đi đường, tôi lập tức vượt qua cậu.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Cái gì bốn chân đi đường?”

Hắn quay đầu nhìn về phía sau, các đồng đội vừa ngẩng đầu cảnh giới đỉnh đầu, vừa lắc mông đi nhanh, cái đuôi ngắn gấp khúc vui vẻ vung vẩy ở sau mông.

Ồ, đúng, mọi người đều là bốn chân đi đường, là mình chậm... Trương Nguyên Thanh quay đầu, nhanh chóng bước ba chân, dẫn theo đội ngũ chạy về phía cửa ra.

Đợi một chút!

Hắn chợt dừng lại ba chân, ý thức được không thích hợp.

Trương Nguyên Thanh chấn động biến sắc hẳn, kêu lên: “Làm sao vậy, sao mọi người biến thành heo rồi?”

Thứ đi theo phía sau nào phải người, rõ ràng là một đàn heo trắng trẻo mập mạp, cái tai như quạt mo, lưng thon dài.

Lại cúi đầu, hắn thấy chi trước cùng chân ngắn ngủn của mình, chân phải nâng lên, đặt ở trên tay cầm kim loại của tấm khiên tròn.

Chính bởi vì chân nâng tấm khiên, cho nên hắn là ba chân đi đường.

Mặt khác, khóe mắt hắn thấy miệng cùng cái mũi thật dài của mình.

Hắn cũng biến thành heo rồi.

“Cái gì gọi là chúng ta biến thành heo rồi?” Tôn Miểu Miểu tức giận nói: “Chúng ta vốn là heo mà, toàn nói lời ngu xuẩn, cậu đi nhanh chút.”

Nói xong, cô chạy chậm vài bước, hướng về mông Trương Nguyên Thanh cho một cú heo mẹ xung phong.

Trương Nguyên Thanh bị húc lảo đảo một cái, tâm tình lại chìm vào đáy vực, chúng ta vốn chính là heo?

Chúng ta từ khi nào biến thành heo rồi.

Hắn lo lắng ngăn cản mọi người, không, mọi heo.

“Thiên Hạ Quy Hỏa, anh là người hay heo?” Hắn kêu.

Thiên Hạ Quy Hỏa bình tĩnh trả lời: “Nếu nhớ không lầm, người là hai chân đi đường, cậu cảm thấy thế nào?”

Anh Gà Đỏ nôn nóng vòng quanh đội ngũ chạy một vòng, cái đuôi heo vui vẻ đóng đưa, nói: “Bụng đói quá, sao còn chưa có ai đến cho ăn vậy, tôi muốn ăn cám mịn, phải tươi mới.”

Người này biến thành heo rồi, còn nhớ mãi ăn cám tươi mới? Trong lòng Trương Nguyên Thanh càng thêm sợ hãi, dùng sức dụi dụi Quan Nhã, kêu lên:

“Quan Nhã, em là nhân loại hay là heo?”

Quan Nhã hừ hừ hai tiếng: “Em không phải nhân loại cái giống loài ti tiện vô sỉ này, đừng nói chuyện với em, tìm con heo cái già kia của anh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận