Linh Cảnh Hành Giả

Chương 481: Nguyên Thủy ta thành gián điệp rồi (2)

Lúc này, Phó Thanh Dương đẩy ra cửa gỗ hai cánh cửa phòng sách, ánh mắt lạnh mà nhạt đảo qua bốn người, thản nhiên nói: “Nguyên Thủy, theo tôi ra ngoài một phen.”
Trương Nguyên Thanh vội vàng buông cái thìa bạc nhỏ múc kem xuống, lon ton đi qua.

Thấy hắn tới, Phó Thanh Dương quay người đi luôn, chờ Trương Nguyên Thanh đóng lại cửa phòng sách, đi theo, hắn không quay đầu nói: “Vụ án đã định tính, thưởng cho không ít điểm đạo đức nhỉ.”

“Hai ngàn.” Trương Nguyên Thanh nói.

Phó Thanh Dương gật đầu: “Về sau khi xử lý sự kiện, không cần bởi vì người thường mà bó tay bó chân, lại càng không sợ ở trên điểm đạo đức bị kẻ địch tính kế. Ừm, vụ án này, cậu có cảm tưởng thế nào?”

Trương Nguyên Thanh im lặng một phen:

“Tôi rất thất vọng đối với Tùng Hải, trong lòng tôi vẫn luôn tự hào là người Tùng Hải, nó phát triển như vậy, giàu có như vậy, nổi tiếng như vậy, dù ở toàn thế giới, nó cũng đủ để cầm cờ đi trước. Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy nó rác rưởi.” Dừng một chút, bổ sung nói: “So với Linh Quân Khương Tinh Vệ Quan Nhã nữ nguyên soái còn rác rưởi hơn.”

Bởi vì ông ngoại, lòng yêu nước của hắn rất lớn.

Trước kia cũng không phải chưa từng thấy vụ án sự kiện ác liệt, nhưng nhìn thấy trong thời sự cùng tận mắt nhìn thấy, chấn động đối với tam quan không ở cùng một cấp bậc.

Ở sau khi hắn hiểu biết chi tiết tội trạng của Võ gia, hiểu biết quyền quý khu Sa Khẩu tham dự, sinh ra ý tưởng thông báo Ma Nhãn Thiên Vương, thật ra đã sinh ra một chút cộng hưởng đối với tư tưởng “thanh tẩy thế giới” của vị Thiên Vương kia. Đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.

“Cái đó quả thật rất rác rưởi.” Phó Thanh Dương gật gật đầu, lại nói: “Nếu bởi vậy sinh ra tâm lý chán đời, nhớ phải tìm Tôn chấp sự, hắn sẽ làm phụ đạo tâm lý đối với cậu.” Đi thêm vài bước, hắn giọng điệu bình thản cùng trịnh trọng, “Đừng ôm hi vọng xa vời đối với nhân tính, đừng mang tâm lý tuyệt vọng đối với thế giới.

Bách phu trưởng là đang mở đường cho mình? Trương Nguyên Thanh được yêu mà sợ.

Đi qua hành lang, dọc theo cầu thang song hướng đi xuống, Phó Thanh Dương lại nói: “Khấu Bắc Nguyệt là người của Vô Ngân, cậu cảm thấy xử trí như thế nào?”

Nghe vậy, Trương Nguyên Thanh liền biết việc chính đến rồi, liền nói ngay: “Bách phu trưởng làm chủ.”

Phó Thanh Dương cố ý gọi hắn đi ra, hẳn là không phải hỏi xử trí Khấu Bắc Nguyệt như thế nào đơn giản như vậy.

“Thái độ của Ngũ Hành Minh đối với nghề nghiệp tà ác, xưa nay là thà giết nhầm không bỏ sót, giống Khấu Bắc Nguyệt như vậy, mặc dù giữ lại không giết, cũng phải giam cầm thời gian dài. Nhưng tôi cho rằng, tác dụng của hắn tuyệt đối không chỉ như thế.” Phó Thanh Dương nói. “Ví dụ thế nào?”

“Ví dụ như, chúng ta cần một người có thể đưa vào trong tiểu đoàn đội kia.”

Bên trong tiểu đoàn đội, hẳn là chỉ đoàn đội của Vô Ngân đại sư. Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ: “Ý tứ của ngài, là muốn phát triển Khấu Bắc Nguyệt trở thành người cung cấp thông tin, trở thành gián điệp xếp vào ở đoàn đội đại nghịch bất đạo của Vô Ngân?”

“Nửa câu sau của cậu sao nghe khó đọc như thế?” Phó Thanh Dương nhìn hắn một cái, nói:

“Khấu Bắc Nguyệt kia tôi từng thẩm vấn, bộ dáng không phải quá thông minh, tâm tư cũng rất đơn giản, người như vậy không thích hợp làm gián điệp.”

“Vậy ý tứ ngài là...” Trong lòng Trương Nguyên Thanh lộp bộp một cái.

Phó Thanh Dương gật đầu, cho câu trả lời khẳng định:

“Cậu nói không sai, phân bộ cần một gián điệp, chú ý mọi lúc thế lực kia. Nguyên Thủy, cậu đầu óc linh hoạt, am hiểu kết giao, là hạt giống tốt làm gián điệp, Khấu Bắc Nguyệt kia chính là đầu danh trạng của cậu. Có việc này, Vô Ngân, cùng với nghề nghiệp tà ác dưới trướng hắn, nhất định hảo cảm tăng vọt đối với cậu.”

Quả thật, Tiểu Viên nếu biết, nhất định cảm kích mình phát ra từ trong lòng, Vô Ngân đại sư cũng sẽ càng thêm tiếp nhận mình, nhưng mà...

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, nhưng mà nô tì không làm được đâu, Vô Ngân đại sư nếu biết mình trà trộn vào trong tổ chức làm gian tế, sẽ xử lý mình ngay. Hắn muốn ôm Vô Ngân đại sư cái đùi này, điểm xuất phát là thời điểm nguy cơ có chỗ dựa, là giữ mạng đó, không phải tặng mạng!

Phó Thanh Dương làm Thám báo đẳng cấp cao, liếc một cái đã nhìn ra băn khoăn, cùng với diễn biến nội tâm phong phú của hắn, giải thích: “Chỉ là bảo cậu theo dõi chặt bọn họ, không cần cậu làm cái gì. Lúc cần thiết đưa ra tình báo là được.”

“Lúc cần thiết là khi nào?”

“Thời điểm Vô Ngân khó có thể tự khống chế.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói:

“Cậu hẳn là biết, có thể trở thành nghề nghiệp tà ác, đều là tội phạm trong hiện thực. Nhưng cậu không biết, tội phạm chỉ là bắt đầu, nghề nghiệp tà ác cấp bậc càng cao, tâm tính càng vặn vẹo, đây là đặc tính của nghề nghiệp, không thể tránh. Vị Chúa tể kia tuy vẫn luôn rất tự hạn chế, hơn nữa hạ thấp, nhưng đặc tính nghề nghiệp sẽ không thay đổi, hắn càng nhẫn nại, tà ác nảy sinh càng khủng bố, sớm hay muộn có một ngày sụp đổ. Mà khi đó, chính là lúc tai nạn tiến đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận