Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2782: Vương Bắc Vọng (2)

Mượn một bước nói chuyện là không có khả năng, nhỡ đâu đối phương đột nhiên bùng nổ, bắt hắn, chính là con tin đổi con tin.

Nữ Vương ngầm hiểu, mỉm cười nói: “Thím, thím tựa như không quá thoải mái, cháu đỡ thím về phòng nghỉ ngơi, ngài đừng chấp nhặt với biểu ca?”

Thím ở sau khi nghe được con trai thừa nhận thân phận “biểu đệ biểu muội”, xung đột nhận thức cùng ký ức sinh ra liền biến mất, ôm trán nói: “Sao đột nhiên bị choáng váng vậy? Thím vừa thấy biểu ca của cháu liền không có tâm tình tốt.”

Được Nữ Vương đỡ tiến vào nhà chính.

Thanh niên nhìn cửa phòng đóng lại một lần, ý đồ đi vào giếng trời, vừa đi một bước, Trương Nguyên Thanh đã nói: “Biểu ca, đứng nơi đó đừng nhúc nhích.”

Thanh niên bất đắc dĩ dừng bước, trầm giọng nói “Các người là lộ nào, muốn cái gì nói thẳng! Nói trước, mạng là sẽ không cho, nếu các ngươi là tới báo thù, vậy có thể ra tay rồi.”

Trương Nguyên Thanh nói: “Bây giờ rút kiếm tự sát.”

Thanh niên cười lạnh nói: “Đã như vậy, ta chỉ có thể làm kẻ không có mẹ rồi.”

“Học tay nghề gì?”

“Giết người!”

“Dùng đao hay dùng kiếm?”

“Dùng kiếm.”

“Sư phụ là ai?”

“Không có sư phụ.”

“Không có sư phụ học như thế nào?”

“Tự học công phu thô thiển.”

“Thanh Long bang?”

“Phải.”

“Là chức vụ gì?”

“Đả thủ.”

Hai người tốc độ nói cực nhanh đối đáp, Trương Nguyên Thanh giống như không cho đối phương thời gian suy nghĩ, hỏi rất nhanh, đáp rất nhanh, hoàn toàn không động não thốt ra.

Ánh mắt đều gắt gao nhìn đối phương!

“Ném kiếm đi!” Trương Nguyên Thanh nói.

Thanh niên râu ria xồm xàm tháo xuống kiếm sau lưng, ném ở bên chân một cước.

“Đá đi.” Trương Nguyên Thanh ra lệnh.

Thanh niên một cước đá kiếm bay ra xa mấy trượng.

Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh theo đó thả lỏng, cười nói: “Đi qua quý bảo địa, không có ác ý, chính là muốn ở nhà hai ngày.”

Thanh niên chưa nói chuyện.

Trương Nguyên Thanh dẫn Khương Tinh Vệ đi về phía trước ba bước, dừng lại, hai tay thò vào trong ngực áo: “Nếu không tin, cho ngươi xem một món đồ.”

Thanh niên vẫn chưa nói.

Trương Nguyên Thanh từ trong lòng lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi màu vàng, nhắm vào thanh niên, ‘BỐP’ mở ra.

Thanh niên đang hết sức chăm chú theo dõi hắn, đề phòng ám khí, không tự chủ được chăm chú nhìn đồng hồ bỏ túi, chăm chú nhìn mặt đồng hồ.

Theo kim giây hoạt động, ánh mắt thanh niên đột nhiên đăm đăm, con ngươi tan rã, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Trương Nguyên Thanh nói nhỏ: “Ta là biểu đệ ngươi Lý Nhị đản, cô ấy là biểu muội ngài Lý Nhị Nha, trong phòng là đại biểu muội của ngươi Lý Đại Nha.”

Như tẩy não lặp lại ba lần, thanh niên vẻ mặt dại ra lẩm bẩm: “Ngươi là biểu đệ ta Lý Nhị Đản, nàng ấy là biểu muội ta Lý Nhị Nha, trong phòng là đại biểu muội của ta Lý Đại Nha.”

Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng đóng nắp đồng hồ, theo một tiếng ‘Bốp’, toàn thân thanh niên giật mình, đôi mắt trống rỗng khôi phục linh quang, sau đó thấy Trương Nguyên Thanh cùng Tinh Vệ gần trong gang tấc.

Thanh niên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mặt vui vẻ, hào sảng cười nói: “Biểu đệ, đã lâu không gặp nha, sao lại đến kinh thành.”

Trương Nguyên Thanh thở dài, xoa cái đầu quả dưa của Khương Tinh Vệ nói: “Bắc triều xâm nhập, cha mẹ mất ở trong chiến hỏa, ta chỉ có thể dẫn theo hai muội muội vào kinh nương tựa thúc thẩm.”

Biết đối phương là thành viên Thanh Long bang, vì đón ý hắn, Trương Nguyên Thanh đặc biệt bổ sung một câu: “Hôn quân đương đạo, gian thần làm ác, thói đời ngày sau, lòng người không cổ.”

Thanh niên nghe chút, rất tán đồng, lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Hôn quân không chết, gia quốc khó hưng!”

Khương Tinh Vệ chưa nói chen vào, âm thầm bội phục Nguyên Thủy Thiên Tôn biết thật nhiều thành ngữ.

Lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng mắng giận dữ: “Đồ khốn, đây là lời có thể nói ra miệng sao? Mày không muốn sống, đừng liên lụy người nhà.”

Thì ra là Vương thúc đã trở lại, Vương Tú lon ton theo ở sau người.

Thanh niên hừ một tiếng, không nói chuyện với phụ thân, trực tiếp trở về trong phòng của mình.

Vương thúc “Ài” một tiếng, gọi lại hắn, “Nơi đó biểu đệ biểu muội của mày ở rồi, cút sang nhà chính nằm dưới đất.”

Thanh niên dứt khoát đi vòng qua nhà bếp, tìm được lạc rang, ngồi ở dưới giếng trời bắt đầu ăn.

Sau khi Vương thúc trở về, thẩm thẩm liền từ trong phòng đi ra, vào nhà bếp nhóm lửa nấu cơm. Khương Tinh Vệ cùng Nữ Vương đi góp náo nhiệt, một người phụ trách cắt thức ăn, một người phụ trách nhóm lửa.

Ba nam nhân ngồi ở dưới giếng trời nói chuyện phiếm, câu chuyện đá đưa qua lại, Trương Nguyên Thanh đã biết tên biểu ca, là Vương Bắc Vọng.

Lấy ý Nam Sư Bắc Vọng.

Mỗi con dân Nam triều đều có giấc mộng xua quân bắc thượng đoạt lại cố thổ, “Bắc Vọng” loại tên này đặt ở trong thế giới hiện thực Trương Nguyên Thanh sinh hoạt, thông thường tựa như “Kiến Quốc”, “Kiến Quân”, cho nên Vương Bắc Vọng cái tên này, thật ra cũng không có hàm lượng văn nghệ gì.

Vương thúc rất quan tâm đứa cháu tiện nghi này, nghe được cháu trai chưa tìm được việc làm, liền vỗ ngực nói hỗ trợ xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận