Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2139: Thẩm phán đình số 1 (2)

Là hắn không hoàn thành trách nhiệm hại chết mọi người, hại chết Vô Ngân đại sư, đại sư tin tưởng hắn như vậy.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên ở nhà giam trong lòng đất chùa Linh Cảm, Teddy lông quăn trầm mặc tiến lên, Linh Quân cùng Diệu Đằng Nhi đi theo phía sau, sau nữa là Quan Nhã, Tôn Miểu Miểu, Triệu Thành Hoàng, Hạ Hầu Ngạo Thiên, Anh Gà Đỏ, Thiên Hạ Quy Hỏa bé trà xanh Nữ Vương cùng Lý Thuần Phong.

Hành lang rất dài, bốn phía âm y yên tĩnh, ai cũng không nói gì.

Trên mặt mỗi người đều bao phủ mây đen hoặc cố nén bi thương hoặc chết lặng trống rỗng, hoặc trầm mặc tiêu cực.

Rốt cuộc, ở dưới Cẩu trưởng lão dẫn dắt, mọi người đến gian phòng giam kia chỗ sâu nhất, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, mọi người đều cả kinh.

Người trẻ tuổi trước mắt như biến thành một người khác, khí chất hăng hái kia trong một đêm đã suy bại, chỉ còn lại có mất mát, chết lặng, trống rỗng, giống như chiến sĩ bất khuất rút đi xương sống, người đọc sách cao quý bị phá hủy danh dự, thiên tài cao ngạo đánh mất tôn nghiêm.

Bé trà xanh “hức” một cái, che miệng khóc lên, Nữ Vương mắt đỏ bừng, ôm cô.

Linh Quân tiến lên một bước, tiền Hoa công tử vẻ mặt âm trầm, thấp giọng nói: “Nguyên Thủy, tôi dẫn bọn họ tới thăm cậu một chút.”

Nơi này là trọng địa nhốt hung phạm, Cẩu trưởng lão cũng chưa có tư cách thăm tù, là Linh Quân cùng Diệu Đằng Nhi đau khổ cầu xin ông ngoại, mới đạt được nửa giờ thời gian thăm tù.

Cẩu trưởng lão thở dài: “Tổng bộ tính ngày mai tổ chức hội thẩm phán, ở sảnh thẩm phán số 1, đó là dùng để thẩm phán trưởng lão, Nguyên Thủy, thời gian của cậu không nhiều nữa, có lời gì muốn nói với mọi người.”

Quy cách thẩm phán Nguyên Thủy Thiên Tôn đạt tới cấp cao nhất. Đây là một loại biểu hiện thái độ của thập lão.

Vẻ mặt chết lặng của Trương Nguyên Thanh khẽ động, rốt cuộc quay đầu lại.

Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, ánh mắt trống rỗng cuối cùng có vài phần sắc thái.

“Không mang cơm sao?” Hắn cười cười, “Trước khi hành hình ngay cả miếng cơm chặt đầu cũng không kịp ăn.”

Câu đùa này cũng không buồn cười, không ai có thể cười nổi.

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Linh Quân, nói: “Linh Quân, anh là một người thầy tốt, tôi rất vui được quen biết anh, đáng tiếc thời gian quá ngắn ngủi.”

Linh Quân hốc mắt đỏ lên, cố cười lên một cái.

Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Diệu Đằng Nhi, “Đằng Nhi, xin lỗi!”

Hắn là chỉ sự kiện đó “đóng giả” truyền nhân Ma Quân, bắt cóc cô.

Diệu Đằng Nhi chưa nghe hiểu, mắt đỏ lên đáp một tiếng, không sao.

Trương Nguyên Thanh sau đó nhìn về phía sỉ nhục Hỏa Sư trầm mặc không nói, dạy dỗ, “Thiên Hạ Quy Hỏa, về sau, anh chính là bang chủ rồi, tôi rất có lòng tin đối với năng lực lãnh đạo của anh, đừng để chúng ta đoàn đội nhỏ này tan rã, anh là xuất thân bình dân, cái này có lợi đối với anh.”

Da mặt Thiên Hạ Quy Hỏa hung hăng run rẩy, lặng yên siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Tôi sẽ chờ Phó trưởng lão trở về.”

Ý tứ của hắn là tôi sẽ báo thù cho cậu.

Trương Nguyên Thanh cười cười nhìn về phía Anh Gà Đỏ vẻ mặt đầy đau thương: “Anh Gà Đỏ, đừng làm chuyện điên rồ.”

Anh Gà Đỏ hung tợn nhìn về phía người khác, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao không cướp pháp trường, chúng ta rõ ràng đã gặp được hắn, chúng ta bây giờ có thể dẫn hắn đi.”

“Không đi nổi...” Trương Nguyên Thanh lắc đầu “Tòa địa lao này ở trong trạng thái phong ấn, truyền tống không được, ngay cả phó bản bang phái còn không thể nào tiến vào.”

Hắn đã từng thử, gốc rễ dày đặc bao phủ mảng không gian này, thủ đoạn thường quy cùng phi thường quy đều không ra được.

Anh Gà Đỏ há mồm muốn nói, vẻ mặt đầy không cam lòng.

Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Triệu Thành Hoàng: “Tiểu Triệu à, đừng cho bản thân áp lực quá lớn, trên đời này vĩnh viễn núi cao còn có núi cao hơn, anh như vậy quá mệt mỏi rồi.”

Hắn mở ra ô vật phẩm, lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giao cho Triệu Thành Hoàng: “Tài liệu bên trong, về sau anh giao cho Quan Nhã, Ngân Dao quận chúa cũng cho một ít.”

“Về phần âm thi bên trong, tặng anh.”

Triệu Thành Hoàng chưa nhận, chợt ngẩng đầu lên, không cho chất lỏng ấm áp trong hốc mắt chảy xuống. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới tiếp nhận Mũ Đỏ Nhỏ.

“Nhân vật chính, Thiên Hạ Quy Hỏa là thủ lĩnh, nhưng thật ra anh mới là trung tâm của bang phái, anh vặn đinh ốc cho tốt, cố gắng kiếm tiền cho mọi người, tôi không có gì có thể tặng cho anh, cho anh một đôi giày đi, có thể giữ mạng.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên chưa tiếp lời, vẻ mặt có chút cô đơn.

“Miểu Miểu...” Yết hầu Trương Nguyên Thanh lăn lộn, phun ra một quầng lực lượng Thái Âm, trong âm khí hai bóng dáng hơi co lại đang ngủ say.

Hắn nói: “Tiểu Đậu Bỉ liền phó thác cho cô, tôi chỉ có một yêu cầu, đừng để nó tham dự chiến đấu, tôi từng đáp ứng cậu của nó, phải nuôi nó, nhớ từng cuối tuần, dẫn nó chơi máy chơi game một lần, một linh phó khác tùy ý cô đi.”

Tôn Miểu Miểu nức nở thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận