Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1627: Chém đầu (1)

“Ồ, đây là đạo cụ hắn từng sử dụng ở trên lôi đài, Giày Hậu Thổ, đai lưng mộc thuộc tính... Vậy mà là bộ trang bị ngũ hành?”

Dứt lời, phân thân nước trực tiếp chộp về phía Pháp Bào Âm Dương.

Một bàn tay dày rộng bắt được bàn tay nước trong ngưng tụ thành, Hoàng Thái Cực nhíu mày nói:

“Cậu muốn làm cái gì?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chết, tự nhiên là chia đạo cụ của hắn.” Phân thân nước thanh âm mơ hồ không rõ, đúng lý hợp tình hỏi ngược lại:

“Chẳng lẽ cậu muốn để lại cho trận doanh tà ác?”

Tiểu Viên cùng Ngân Dao quận chúa tràn ngập địch ý nhìn Thái Long Thần.

Hoàng Thái Cực lắc đầu: “Đây là của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mặc dù hắn chết rồi, đạo cụ của hắn cũng nên nộp lên tổng bộ.”

Thái Long Thần hơi trầm ngâm, nói:

“Được!”

“Việc cấp bách là dẫn hắn đến sơn trang trước, tiến vào Kiếm Các, chúng ta lấy Kiếm Các làm chiến trường, quyết một trận tử chiến với nghề nghiệp tà ác.”

Kiếm Các là sân nhà của hắn, đến nơi đó, liền không do Hoàng Thái Cực định đoạt.

Hoàng Thái Cực gật đầu, đang định nói chuyện, liền nghe chỗ cao truyền đến một tiếng cười điên cuồng điếc tai:

“Các ngươi tới rồi sao?”

Trên bầu trời xanh thẳm, một bóng đen từ chỗ cao nện xuống, giơ cao huyết đao trường đao, chém mạnh về phía quan tài đất.

Tham Lam thần tướng!

Bởi vì xuất hiện Tiểu Viên kẻ phản bội này, vì phòng bị kế hoạch tiết lộ, trận doanh tà ác thay đổi sách lược, không ôm cây đợi thỏ nữa, mà là chủ động tấn công, rời khỏi sơn trang, chặn giết Hoàng Thái Cực.

Sớm mở ra quyết chiến, không cho trận doanh hợp pháp cơ hội thở dốc.

Theo tiếng quát chói tai này, Tham Lam thần tướng từ trên trời giáng xuống, phù văn mê hoặc trên trán sáng lên, bộc phát ra hào quang màu máu chói mắt, như đèn pha bao phủ mọi người.

Mê hoặc!

Ngân Dao quận chúa, Tiểu Viên cùng Khương Cư vẻ mặt đọng lại, ánh mắt trống rỗng.

Chỉ có Hoàng Thái Cực sức chịu đựng thâm hậu, tự động được miễn phù văn mê hoặc tầng cấp thấp, không nhanh không chậm bước chéo một bước, che ở trước quan tài đất, nâng thủ chụp vào lưỡi huyết đao.

“Ầm!”

Lưỡi đao sắc bén chém vào lòng bàn tay Hoàng Thái Cực, truyền đến không phải tiếng vật sắc chặt đứt thân thể máu thịt, mà là tiếng chém vào trong đống cát.

Lòng bàn tay Hoàng Thái Cực ngưng một mảng ánh sáng vàng tựa như bùn lầy.

“Đừng vội nha, muốn đánh, tốt xấu chờ ta đến sơn trang.” Hắn cầm ngược đao của Tham Lam thần tướng, sắc mặt nghiêm túc, nhưng giọng điệu trầm ổn nói.

Khi nói chuyện, hắn từ trong ô vật phẩm lấy ra một món Cửu Long Lưu Ly Tráo, nhẹ nhàng chụp lên quan tài đất.

Hào quang trong suốt chợt lóe, một cái lồng lưu ly hình chuông bao phủ quan tài, mặt ngoài lồng thủy tinh ở trong ánh mặt trời phản xạ hào quang bảy màu hoa mỹ.

Đạo cụ này tương đương với phòng ngự của Sơn Thần cấp 6, không bằng hắn, nhưng dùng vào lúc này thích hợp.

“Ầm!”

Nơi xa ánh lửa chợt lóe, cả người Khương Cư bốc lên ngọn lửa hừng hực, tựa như một viên đạn pháo bắn tới, để lại trên mặt đất một dấu vết cháy đen.

Khương Cư vừa rồi là bất ngờ không kịp phòng bị, mới trúng mê hoặc, nay hắn mở ra kỹ năng “Bạo Nộ Giả”, tự động bỏ qua lý trí, ôm cuồng nộ, Hỏa Ma dưới loại trạng thái này, là sẽ không bị kỹ năng khống chế tinh thần tầng cấp thấp ảnh hưởng.

Cùng lúc này, Hoàng Thái Cực hai tay cầm lưỡi đao, gắt gao kẹp lấy.

Tham Lam thần tướng hoặc là bỏ qua pháp khí, hoặc là đón đỡ Khương Cư bùng nổ.

“Hừ!”

Cơ bắp toàn thân Tham Lam thần tướng phồng lên, dựng căng lên trang phục bó, sau xương bả vai của hắn vươn ra bốn cánh tay thần quang chói mắt, cơ bắp cuồn cuộn, tràn ngập cảm giác lực lượng.

Hai cánh tay bên trái chợt nắm lại, dốc sức đánh ra, chống chọi một quyền cùng “hỏa pháo” gào thét lao đến.

“Ầm” một tiếng vang lớn, đạn đạo nổ tung, ánh lửa hỗn hợp sóng khí bắn tung tóe, nổ ra một rồi lại một cái hố nông.

Mặt đất sụp đổ, hai chân Khương Cư đứng trên mặt đất, ở trong nhiệt độ cao bày ra dung nham hóa.

Phân thân nước của Thái Long Thần sụp đổ ngay tại chỗ.

“Cút!”

Tham Lam thần tướng đuôi ngựa nổ tung, cơ bắp quanh thân bành trướng lần nữa, sát khí mãnh liệt, tựa như ma thần, hai nắm đấm phát lực, đẩy lui Khương Cư.

Ba nắm tay khác không nhàn rỗi, “Ầm ầm” liên thanh, trong một giây đánh ra mấy bài quyền tổ hợp, nhanh như tàn ảnh.

Quần áo sau lưng Hoàng Thái Cực rách toạc, bay ra như diều đứt dây.

Thân thể hắn chợt trầm xuống, ở dưới lực hấp dẫn của đại địa gián đoạn thế bay ngược, sau khi rơi xuống đất, hai chân còn ở dưới quán tính, dán mặt đất trượt ra mấy mét.

“Thay tôi tranh thủ thời gian, luyện hóa nơi đây!”

Hoàng Thái Cực nhấc chân, giẫm mạnh một bước.

Trọng lực lên tới cả tấn buông xuống ở trên vai Tham Lam thần tướng.

Kỹ năng trung tâm của Sơn Thần chính là “Sơn Thần”, thân ở trong lĩnh vực, có thể đối kháng với nghề nghiệp tà ác cùng cấp bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận