Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1333: Mặt trời nóng cháy cùng bóng tối (2)

“Tôi đã từng hỏi Tình Điên Đại Thánh, hắn theo chị nhiều năm như vậy, chưa từng thấy chị đề cập tộc nhân. Tôi cũng từng hỏi Tạ Linh Hi, em ấy nói chị điên điên khùng khùng, hỉ nộ vô thường, đừng nói nuôi trai bao, đàn ông anh tuấn nữa chị cũng sẽ không nhìn lấy một cái. Nhưng chỉ có đối với tôi là khác, há mồm ngậm miệng chính là trai bao, thỉnh cầu của tôi chị chưa từng từ chối. Em ấy chỉ cho rằng tôi lợi hại, am hiểu xã giao, nhưng bản thân tôi rõ hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Bây giờ tôi đã biết, chị với tôi từ trước tới giờ đều không phải người xa lạ, chỉ là tôi không biết, mà chị cũng chưa bao giờ nhắc tới.”
Trương Nguyên Thanh một hơi nói rất nhiều, đi thẳng vào vấn đề, không có thăm dò.

Bởi vì không cần thăm dò, hắn nắm giữ chứng cứ, đủ để bịt miệng Chỉ Sát cung chủ.

Chỉ Sát cung chủ chăm chú nhìn hắn thật sâu một lát, lại khanh khách cười lên, giọng nói dịu dàng, nhưng lời nói ra lại là người tâm thần triệt để:

“Chị là nên mang hai người bọn họ lột sạch treo trên cầu lớn Tùng Giang, hay là băm cho sư tử vườn bách thú ăn.”

Nụ cười chợt thu lại, cô bưng lên hai ly cà phê, ánh mắt dịu dàng thâm tình, nhẹ nhàng nói:

“Chị tự tay mua hạt, xay hạt, hương vị hẳn là không tệ, chuyên môn pha cho cậu, chúng ta đi bên kia ngồi.”

Từ một bà điên biến thành bạn gái dịu dàng, chuyển biến cực nhanh, khiến Trương Nguyên Thanh có chút theo không kịp tiết tấu.

Hắn theo cung chủ rời khỏi quầy bar, ngồi xuống ở vị trí cạnh cửa sổ.

Cửa sổ sát đất phản xạ ánh đèn, chiếu ra bóng dáng bọn họ, một người mặc váy dài cổ trang hoa mỹ, tóc đen như thác, tựa như hào môn thiên kim. Một người tóc ngắn áo thun, dáng người thẳng, thanh niên hiện đại tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Trương Nguyên Thanh nhấp một ngụm cà phê, trong đắng chát hơi chua, mang theo mùi thơm nồng đậm.

Đối với người thích uống cà phê mà nói, đây không thể nghi ngờ là đồ uống cực phẩm. Đối với Trương Nguyên Thanh mà nói, thêm hai thìa đường có lẽ càng tốt hơn.”

“Ngon! !”Hắn khen trái lương tâm.

Chỉ Sát cung chủ “A” một tiếng, như có trào phúng, nhưng lập tức thu hồi, mỉm cười nói: “Cậu thích là được rồi.”

Cô nhấp một ngụm cà phê, bắt đầu kể:

“Không sai, năm đó cứu chị, đưa chị tới Tùng Hải không phải người Sở gia, là cha cậu Trương Tử Chân, linh cảnh 1D ông ấy tên Trương Thiên Sư. Cha cậu lúc còn trẻ thân thể yếu đuối, bà nội cậu liền vác một túi gạo, đưa ông ấy đến đạo quan thôn phía sau núi, để ông ấy đi theo đạo trưởng trong quan tu hành, cường thân kiện thể. Ông ấy còn học rất nhiều kỹ năng giả vẽ bùa niệm chú xem tướng khám bệnh, lúc trung học dựa vào lừa dối, lừa hết tiền tiêu vặt của rất nhiều bạn học.

“Người lớn nhà bạn học tìm tới trường học khởi binh vấn tội, kết quả cũng bị hắn lừa dối, hắn nói mình là Tử Vi đại đế chuyển thế, đám người lớn liền một câu gọi một tiếng tiểu thần tiên.”

Tử Vi đại đế chuyển thế? Bố cục nhỏ rồi, đổi là tôi, tôi sẽ nói mình là Nguyên Thủy Thiên Tôn chuyển... Trương Nguyên Thanh thình lình nghe được chuyện hoang đường của cha lúc còn trẻ, có chút dở khóc dở cười.

“Sao chị biết những thứ này?”Trương Nguyên Thanh hỏi, việc này, hắn cũng không biết.

“Đương nhiên là mẹ cậu nói cho chị biết, chị từng đi theo bọn họ sinh hoạt một đoạn thời gian, lúc Sở gia diệt môn, chị mới sáu tuổi, chưa có năng lực sống một mình. Khi đó, mẹ cậu còn chưa mang thai cậu.”

Chỉ Sát cung chủ chống cằm, cười tủm tỉm.

Sáu tuổi? Sở gia là hai mươi mốt năm trước diệt môn, cô ấy bây giờ cũng 27 rồi? Bằng tuổi với chị Quan Nhã... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu:

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó chị bị ông ấy đưa đến chỗ một hộ gia đình gửi nuôi, ông ấy nói cho chị biết, ông ấy cần đi làm một chuyện rất quan trọng. Nếu không thể trở về, bảo chị ở yên trong hộ gia đình đó sinh hoạt, chờ người Sở gia tới tìm chị. Lúc ấy cậu mới sinh ra, mẹ cậu mang cậu về nhà mẹ đẻ ở cữ.” Ánh mắt Chỉ Sát cung chủ nhìn về phía con đường yên tĩnh ngoài cửa sổ:

“Chị chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, chờ rất nhiều năm, mãi không đợi được người Sở gia đến đón chị.”

Lúc nói lời này, ánh mắt của cô có chút thê lương, có chút bi thương.

“Chẳng qua cha cậu ngược lại đã trở về, ngẫu nhiên sẽ đến hộ gia đình đó thăm chị. Thẳng đến năm ấy cậu sáu tuổi, chị nghe nói ông ấy gặp tai nạn giao thông chết rồi.” Chỉ Sát cung chủ thở dài một tiếng.

“Vì sao cha tôi không đón chị trở về?”

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, như vậy mình liền có một bà chị điên.

Như vậy bây giờ đi dạo phố, chính là trái ôm dì trẻ phải dắt chị gái, rất uy phong.

Chỉ Sát cung chủ trầm mặc vài giây, buồn bã nói: :

“Ông ấy sợ! Ông ấy nói, nếu kẻ thù có một ngày tìm tới ông ấy, như vậy, chị ít nhất còn có thể sống sót. Nhưng nuôi chị ở bên người, thì đều không sống được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận