Linh Cảnh Hành Giả

Chương 824: Rừng rậm sinh sôi nảy nở (3)

“Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời” kéo hai cánh tay, nhíu mày nói: “Tình báo không đúng, Nguyên Thủy Thiên Tôn sao có thể có linh phó mạnh như thế?” Nếu không phải nữ quỷ áo cưới kia liên tiếp thay Nguyên Thủy Thiên Tôn đỡ công kích, hắn đã sớm bị đám Huyễn Thuật Sư hợp sức giết chết rồi.

Nhóc mập phun ra một hơi, bất đắc dĩ nói

“Chúng ta thất bại rồi, khó trách Nguyên Thủy Thiên Tôn dám một mình mai phục, thì ra có chỗ dựa này, hắn che giấu con bài chưa lật rất tốt, chưa bao giờ sử dụng.”

A Nhất lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khấu Bắc Nguyệt, “Ngươi vì sao ngăn cản ta?” Hắn chưa giải trừ cổ hóa, bởi vì có lẽ, hắn muốn giết một tên Yêu Mê Hoặc. Khấu Bắc Nguyệt nhíu mày nói: “Ta trúng ảo thuật, coi ngươi là kẻ thù.”

Đây là cái cớ hắn trước khi ra tay đã nghĩ sẵn, mặc kệ những người này tin hay không, cắn chặt không nhả.

“Nhất định là trúng ảo thuật của nữ quỷ kia.” Nhóc mập che ở giữa hai người, thấy A Nhất không có bộ dáng từ bỏ ý đồ, không vui nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào, ngươi đây là thái độ gì, không lẽ ngươi muốn ra tay với lão đại ta?” A Nhất lạnh lùng nhìn hắn.

Lúc này, Cửu Lậu Ngư bàng quan trận mai phục cùng phản mai phục này, thản nhiên nói: “Tư nhân ân oán, có thể ra khỏi phó bản lại giải quyết, không cần trì hoãn tiến độ của chúng ta.”

Hắn cùng Duy Ngã Độc Tôn, cùng với mấy tán tu hợp pháp chưa động thủ vây công Nguyên Thủy Thiên Tôn, bọn họ tuy không sợ linh thể, nhưng cũng thiếu thủ đoạn nhằm vào linh thể.

Hơn nữa không cần thiết dính vào vũng nước đục, danh ngạch Thánh Giả xem là điểm, mà không phải số lượng giết địch. Các tán tu hợp pháp kia cũng không muốn xé rách da mặt với Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Bách Vô Cấm Kỵ lắc đầu: “A Nhất, bỏ đi.”

Thiếu niên ánh mắt trống rỗng lúc này mới thu hồi ánh mắt.

“Đệch, trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhiều người như vậy cũng chưa xử lý được Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Đám nghề nghiệp tà ác không thể tiếp nhận sự thật này, nhổ nước bọt hùng hùng hổ hổ.

“Ồ, điểm của Nguyên Thủy Thiên Tôn biến thành 348 rồi.” Trong đội ngũ, Mẫu Đơn Tiên Tử vui sướng kêu lên. Nàng vừa nói xong, các đồng nghiệp gắt gao chú ý bảng điểm, cũng đều phát hiện bảng xếp hạng biến hóa.

“Nhân Tính Bản Ác xóa tên rồi... Cái đệch, Nguyên Thủy Thiên Tôn xử lý Nhân Tính Bản Ác rồi?” Cậu Bé Bán Diêm trợn mắt cứng lưỡi. Nghe vậy, hành giả chính phủ đắm chìm ở trong vui sướng điểm thay đổi, lập tức ở trong mười hạng đầu tìm kiếm Nhân Tính Bản Ác, quả nhiên đã bị xóa tên. xóa tên liền ý nghĩa đã chết.

“Tôi nhớ Nhân Tính Bản Ác tiền treo thưởng là bao nhiêu nhỉ? Tóm lại rất nhiều tiền, một món đạo cụ phẩm chất Siêu Phàm, công huân cấp C...” Trong nháy mắt này, không khí lo lắng cùng ngưng trọng bị quét sạch.

Bọn họ vẻ mặt hưng phấn nói chuyện với nhau, chờ mong trong lòng được hồi báo, có thể thực hiện, sĩ khí tăng vọt.

Sở dĩ liên tiếp xem bảng điểm, trừ lo lắng cho an nguy của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thật ra mỗi người đều chờ mong hắn có thể giết một cao thủ trong trận doanh tà ác.

Ví dụ như top 10 bảng điểm, ví dụ như top 10 bảng truy nã. Bởi vì những cao thủ này là người thật sự có thể uy hiếp đến bọn họ, dễ dàng giết chết bọn họ.

Diệt trừ một vị cao thủ trong top 10 bảng truy nã, làm bọn họ vui vẻ hơn xa so với giết chết mười tên nghề nghiệp tà ác. Nguyên Thủy Thiên Tôn đã làm được, chưa từng làm bọn họ thất vọng.

Quan Nhã nhẹ nhàng thở phào một hơi, trái tim treo lên rốt cuộc đặt xuống. Lúc này, cô nhìn Thiên Hạ Quy Hỏa đi tới.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn một lần nữa đoạt lại vị trí đứng đầu bảng rồi.”

Viên Đình luôn chú ý con nợ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.

Triệu Thành Hoàng dẫn đội tiến lên dừng bước, mở ra bảng điểm xem xét.

“Bọn họ đã xảy ra xung đột. Hai đội ngũ khoảng cách rất xa nha...”

“Chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Tôn tập kích trận doanh tà ác? Thật tốt, có hắn chống đỡ áp lực, chúng ta có thể lòng không tạp niệm đi mê cung.”

“Người chết thế mà là Nhân Tính Bản Ác, ha ha, sảng khoái lòng người.”

348 điểm... Triệu Thành Hoàng xem xong bảng điểm, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác gấp gáp mãnh liệt, trầm giọng nói

“Đừng nói lời thừa, chuyên tâm đi đường!”

Quan Nhã dừng bước, nhìn Thiên Hạ Quy Hỏa giơ cao cây đuốc đi tới, giọng điệu trong sự nghiêm túc ngầm có ý cảnh cáo, nói: “Anh phải dừng lại, nếu không muốn đầu nở hoa.”

Thiên Hạ Quy Hỏa quả nhiên dừng bước, đứng ở cách bảy tám mét, nói: “Hắn trở lại rồi sao?”

Quan Nhã vẫn như cũ giọng điệu như nước đổ đầu vịt: “Cái này không phải chuyện anh nên quan tâm.”

Ryo Asano phát hiện Quan Nhã giọng điệu không đúng, yên lặng đi lên mấy bước, che ở giữa hai bên, lấy tư thế tích tụ bộc phát, đè chuôi đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận