Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2632: Thẳng thắn thành khẩn (2)

“Thứ ông bại lộ xa xa không chỉ những thứ này, hội trưởng Công Hội Thương Nhân là người Hoa quốc, tôi nhớ rõ ông cậu lúc trẻ tuổi, giấc mộng cầm kiếm đi chân trời, ra ngoài vài năm, từng trải của đoạn thời gian đó, ông chưa từng đề cập. Ông thông qua ngài Bill đưa Da Người Hoàn Mỹ quý giá đến trong tay tôi, ông muốn nâng đỡ tôi trở thành Thái Dương Chi Chủ, trừ ông coi tôi thành y bát truyền nhân, thật sự nghĩ không ra còn có ai sẽ thiên vị tôi như vậy. Trong khoảng thời gian này tôi ở New York, ông mặc dù có chỗ che giấu, nhưng biểu hiện ra tính cách rất giống bại hoại gia tộc, ngay cả cách ăn mặc cũng như thế.”

Trương Nguyên Thanh mang lời nghẹn ở trong lòng đã lâu nói hết ra:

“Lúc còn nhỏ, cả nhà đều cảm thấy kỳ quái, một người phụ nữ khôn khéo như vậy, sao có thể coi trọng ông tên bại hoại gia tộc như vậy chứ, còn vì ông chịu đựng bà ngoại làm khó dễ, chung quy không thể bởi vì ông là rapper gà mờ chứ.”

Ngài hội trưởng không vui nói:

“Đừng nói cậu của mình như vậy, tôi tin tưởng ông cậu của cậu là rapper ưu tú.”

“Rap thế nào cũng không sao cả, tôi còn có bằng chứng quan trọng.” Trương Nguyên Thanh hừ hừ nói: “Ở sau khi phát hiện ông có thể là bại hoại gia tộc, tôi rốt cuộc nhớ tới Diana vì sao nhìn quen mắt, lúc còn nhỏ cùng anh Binh ở phố đèn đỏ ngồi xổm chờ ông, tôi từng thấy cô ấy, tận mắt thấy cô ấy nghênh đón ông vào quán hớt tóc. Hừ, tôi phải nói cho mợ.”

“Được rồi cháu thắng, cậu không diễn nữa.” Ngài hội trưởng tỏ vẻ khuất phục: “Nguyên Tử, cậu cùng Diana là trong sạch, cô ấy năm đó là thành viên phá ra ngoài của bộ ngoại giao, đến Hoa quốc thu thập tình báo, tựa như Annie. Cậu trong lúc ra ngoài quốc du lịch, từng cứu cô ấy hai lần, cô ấy sau khi đến Hoa quốc liền liên hệ với cậu, cũng là tầng quan hệ này của cô ấy, cậu mới cùng Hiệp Hội Mỹ Thần tiếp xúc càng ngày càng sâu, cuối cùng đạt thành đồng minh.”

Nói xong, hắn tháo mặt nạ, rõ ràng là một khuôn mặt trong tuấn tú mang theo nét đĩ, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ bé dày đặc.

Chính là ông cậu bại hoại gia tộc.

Cậu vươn tay về phía hắn, Trương Nguyên Thanh đáp lại vươn tay, hai cậu cháu húc vai, đạt thành nhận thức chung.

Trong khoảng thời gian này ở New York, theo tiếp xúc với hội trưởng dần dần sâu thêm, Trương Nguyên Thanh liền đoán ra thân phận của hắn.

Thật ra cậu cũng không quá cố ý giấu giếm, vẫn luôn ám chỉ cho hắn, ví dụ như thưởng thức quần áo giống nhau, ví dụ như ngày đó hẹn hắn ở nhà gặp mặt, ví dụ như dung túng Tiểu Đậu Bỉ trộm ví tiền.

Những thứ này đều là tín hiệu cậu đưa ra, bằng không lấy thân phận, năng lực của Hư Không Bán Thần, Tiểu Đậu Bỉ căn bản không trộm nổi ví tiền của hắn, trên hành vi cử chỉ cùng phong cách quần áo càng có thể không lộ dấu vết.

Nhưng cậu không nói rõ, Trương Nguyên Thanh sẽ giả bộ không biết, dù sao lúc ấy hắn hay là Thánh Giả, cậu giấu giếm hắn rất nhiều, trước kia không nói, có thể dùng cấp bậc quá thấp để giải thích, bây giờ hắn đã trở thành Chúa Tể, đã có tư cách tham dự đánh cờ cấp bậc cao, cậu không có lý do giấu hắn nữa.

Cho nên Trương Nguyên Thanh không muốn giả bộ nữa, lựa chọn ngả bài.

Cậu ngồi tựa ở sô pha, bắt chéo chân, từ trong hư không lấy ra một cái ly chân cao, nói:

“Cháu hẳn là cũng đoán ra thân phận của cung chủ rồi nhỉ?”

Trương Nguyên Thanh trợn mắt:

“Giang Ngọc Nhị, sớm đã biết là cô ấy.”

Dì trẻ bại lộ càng sớm hơn, Tiểu Đậu Bỉ trộm nội y của cô, thích ôm chân của cô, cung chủ đối với hắn thiên vị không hợp lý, cùng với trùng hợp trên rất nhiều chi tiết vân vân.

Trương Nguyên Thanh ở trong sự kiện Mũ Đỏ Nhỏ đã hoài nghi cung chủ là dì trẻ, nhưng lúc ấy vẫn là newbie, không biết nghề nghiệp Nhạc Sĩ có thể đắp nặn thân thể phân thân, thấy cung chủ và dì trẻ đồng thời xuất hiện, hắn liền bị lừa.

“Thật ra sau khi đoán ra thân phận dì trẻ, cháu liền càng thêm hoài nghi cậu, dì trẻ không chỉ một lần sử dụng đạo cụ truyền tống, hơn nữa là đạo cụ truyền tống có thể lặp đi lặp lại sử dụng. Chỉ Sát cung chủ và hội trưởng Công Hội Thương Nhân không tồn tại giao thoa, nhưng Giang Ngọc Nhị cùng bại hoại gia tộc là anh em. Tiểu Đậu Bỉ cũng là chứng cứ bại lộ hai người, một anh linh nho nhỏ, sao có khả năng phù hợp kỹ năng tầm bảo của nghề nghiệp Hư Không?” Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói.

Cậu lập tức cho một đoạn rap: “Ngu xuẩn đích Nguyên Tử, biệt tiểu khán na cá hài tử, tha thị vĩ đại đích cữu tử, tống cấp nhĩ đích tể tử Có nghĩa là "Nguyên Tử ngu xuẩn, đừng xem thường đứa nhỏ kia, hắn là thằng nhãi con của cậu vĩ đại, tặng cho cháu.”

Vần đơn nửa đời người, từ khi nào học được vần đôi? Trương Nguyên Thanh vừa lẩm bẩm cậu, vừa hỏi:

“Không phải dì trẻ tặng?”

“Cũng coi như cô ấy tặng, đứa nhỏ đó khó sanh mất sớm, Ngọc Nhi phát hiện nó linh lực dư thừa, rất thích hợp làm linh phó, không đành lòng nó cứ như thế tiêu tán, vì thế xin cậu giao cho nó đặc tính, sau đó mang nó về nhà, làm quà cho cháu trở thành Thần Dạ Du.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận