Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1717: Sổ tay nhân viên (2)

“Nhưng nội tình của cậu xa xa chưa đạt tới trình độ của cha cậu, cậu không dễ dàng gì gom được hai âm thi cấp 6, không muốn chúng nó tổn hại ở nơi này nhỉ?”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.

Chỉ Sát cung chủ nâng tay, tạo thành lan hoa chỉ, chỉ về phía “Phòng nghỉ nhân viên”:

“Nói từ trên lý luận, nhân loại là động... thích lưu lại dấu vết nhất. Nhân viên làm việc ở trong vườn, khẳng định sẽ lưu lại một chút ghi chép công tác nha, nhật ký nha... Cái gì đó, đây là tình báo chúng ta cần.”

Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, vội vàng nịnh nọt: “Tỷ tỷ thật thông minh, về sau ai có thể lấy được tỷ tỷ, đó là phúc tu luyện tám kiếp.”

Chỉ Sát cung chủ thuận tay ôm cổ hắn, thản nhiên nói:

“Vậy cậu cưới chị đi.”

Đôi mắt dưới mặt nạ màu bạc long lanh, tựa như minh châu lập lòe sáng lên trong đêm tối.

“Cung chủ, bây giờ chúng ta người đang ở hiểm cảnh, không phải chỗ nhi nữ tình trưởng.” Trương Nguyên Thanh đè lại bả vai của cô, nhẹ nhàng đẩy ra, vung lên Mũ Đỏ Nhỏ trong tay.

Bốn bóng dáng từ trong hư không ngã ra, rõ ràng là tam đại kim cương của “Người Chết Trở Về”.

Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, lại thu hồi Tham Lam Thần Tướng.

Có hắn cùng Chỉ Sát cung chủ, phương diện chiến lực không thiếu, tác dụng của âm thi càng nhiều là làm vật hi sinh, dò mìn.

Đã như vậy, khẳng định không thể để Tham Lam Thần Tướng đi dò mìn, Hoa Hồng Máu thì rất không tồi. Bắt đầu từ một khắc đó cô đội Mũ Đỏ Nhỏ, cô đã là đồ bỏ đi.

Chỉ là có chút tiếc, dù sao âm thi này xinh đẹp xuất sắc.

Về phần Ngân Dao quận chúa, là đồng bạn, không phải âm thi.

“Đi thôi!”

Trương Nguyên Thanh dẫn đầu đi về phía “phòng nghỉ nhân viên”, nhưng Chỉ Sát cung chủ ngăn cản hắn, cười nói:

“Thánh Giả nho nhỏ, đừng đoạt nổi bật với bản cung chủ, trốn phía sau chị.”

Dứt lời, bước sen uyển chuyển, dọc theo đường mòn tiến lên.

Hai bên đường nhỏ mọc đầy bụi cây, sau bụi cây là từng mảng lớn thực vật, đèn đường cách mỗi mười lăm mét mới có một cái, vàng vọt, độ sáng chiếu sáng giới hạn ở một cái vòng tròn chiếu trên mặt đất.

Xung quanh yên tĩnh, tiếng bước chân của bốn người truyền ra ở trong bóng đêm tối đen, tỏ ra càng thêm cô tịch, càng thêm khủng bố.

Đi khoảng mười phút, phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, ngói đỏ tường xám, phong cách kiến trúc nhà trọ, tổng cộng hai tầng, mỗi tầng có bảy phòng.

Căn nhà nhỏ đứng lặng trong bóng đêm, cửa sổ tối om, càng kỳ quái hơn là, phòng để người ta ở lại, xung quanh thế mà ngay cả đèn đường cũng không có.

Dãn tới căn nhà nhỏ, cùng với xung quanh, là một mảng bóng tối hoàn toàn.

Lại thêm thực vật phụ cận tươi tốt, cho người ta cảm giác là Trong núi sâu rừng già, gặp một căn nhà nhỏ bỏ hoang tối đen.

“Rõ ràng là đạo cụ loại quy tắc nghề nghiệp Mộc Yêu, sao cảm giác so với phó bản linh dị của Thần Dạ Du còn dọa người hơn?”

Trương Nguyên Thanh nhỏ giọng nói thầm.

“Cậu không cảm thấy thế này rất thú vị sao?” Chỉ Sát cung chủ thản nhiên nói: “Coi đây trở thành là một lần hẹn hò, chúng ta đi vào rạp chiếu phim, mua hai tấm vé xem phim kinh dị, đợi lát nữa nhất định sẽ xuất hiện hình ảnh khủng bố kinh sợ, chị có thể thét chói tai rúc vào trong lòng cậu, cho cậu ăn đậu hũ chút, hoặc là, cậu dựa sát vào trong lòng chị?”

Bệnh tâm thần của chị thật sự khỏi rồi sao, sao tôi cảm giác vẫn là điên điên khùng khùng nha... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, chẳng qua, cảm xúc khẩn trương ngưng trọng quả thật hòa tan không ít.

Ngân Dao quận chúa nhìn cung chủ một cái, lại nhìn Trương Nguyên Thanh một cái, yên lặng giơ lên cái loa nhỏ, nhỏ giọng nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?”

Tuy trong loa truyền đến là tiếng khe khẽ nói nhỏ, nhưng mọi người đều nghe được.

Chỉ Sát cung chủ đánh giá âm thi xinh đẹp, cau mũi, “Âm thi vì sao phải bảo tồn linh trí, nhóc trai bao, chị thanh lý thay cậu nhé?”

Đó là một hậu cung không nói quy củ... Ngân Dao quận chúa yên lặng buông cái loa nhỏ xuống, không nói chuyện nữa, làm bộ mình là âm thi không não.

“Vào xem chút, đừng lãng phí thời gian nữa, kéo dài tiếp, Cẩu trưởng lão sẽ trở lại.”

Trương Nguyên Thanh lấy tay, nắm lên bàn tay nhỏ bé của Chỉ Sát cung chủ, dắt cô đi về phía căn nhà nhỏ.

Cung chủ điên nhất thời quên Ngân Dao quận chúa đến một bên, vui vẻ, bước chân vui sướng đi theo Trương Nguyên Thanh vào căn nhà nhỏ.

“Két !”

Trương Nguyên Thanh tới cửa phòng đầu tiên bên trái, đưa tay ra, không khóa, nhẹ nhàng dùng sức liền đẩy ra.

Trong phòng là một mảng tối đen.

Ánh mắt hắn từ từ đảo qua, phòng không lớn, bày hai cái giường sắt hai tầng, bốn giường ngủ.

Ở giữa là một cái bàn dài, trên bàn có lọ hoa, chén, quần áo... các đồ dùng sinh hoạt, đều đọng đầy tro bụi, bao gồm mặt bàn.

Vị trí sát cửa sổ, thì có hai cái tủ để đồ kiểu đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận