Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2940: Bảo tàng ước hẹn (3)

Phó Thanh Dương không nói.

Hai người lần nữa trầm mặc, tự hỏi mục tiêu lý tưởng.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động trong túi quần Trương Nguyên Thanh kêu lên, lấy ra xem, người gọi tới: Kỵ Sĩ đơn truyền!

Địch Thái chinh phục phó bản cấp S rồi? !

Trương Nguyên Thanh mừng rỡ, lập tức kết nối điện thoại.

Thấy rõ biểu hiện cuộc gọi tới, Phó Thanh Dương cũng nhíu mày.

“Mạng cũng thật lớn nha, còn tưởng anh nhất định phải chết.” Trương Nguyên Thanh cười trêu chọc.

Địch Thái nghe vậy, cười khẩy một tiếng, phong cách nói chuyện hoàn toàn như trước:

“Không những chưa chết, còn thần công đại thành, một tay có thể đánh ba Thần Nhật Du cấp 7. Tôi thuận lợi lên tới cấp 8, hơn nữa thu được truyền thừa kỵ sĩ hoàn chỉnh.

“Có thể thử mở ra kho báu Giáo Đình, khống chế món vật phẩm chí cao vô thượng kia nghề nghiệp Kỵ Sĩ.”

Rốt cuộc có thể mở ra bảo tàng Giáo Đình! Trương Nguyên Thanh không khống chế được trở nên kích động, máu trong cơ thể lặng yên sôi trào.

Có hai bảo tàng khiến tâm hắn tâm niệm niệm, một cái là bảo bối Ma Quân giấu ở trong kho báu Vũ Hóa tiên môn, một cái là di sản sau khi Giáo Đình hủy diệt.

Nhất là thứ sau, dựa theo lịch sử hắn biết, Giáo Đình mặc dù hủy diệt, nhưng một vật phẩm Bán Thần của Phong Pháp Sư, một vật phẩm Bán Thần của Kỵ Sĩ, còn chưa bị Minh Ước Tự Do đạt được.

Giáo Hoàng sau khi biết đại thế đã mất, mang đại bộ phận vốn liếng của Giáo Đình, bao gồm hai vật phẩm Bán Thần giấu vào kho báu.

Chỉ để lại bản đồ cùng mảnh vỡ chìa khóa.

Lúc đó đại khu thứ nhất không có Chúa Tể cấp cao, Bán Thần nghề nghiệp Hư Không, kho báu Giáo Đình từ đó bảo tồn lại.

Đến hôm nay, ngài hội trưởng vẫn tìm không thấy vị trí kho báu.

Địch Thái thản nhiên nói: “Tôi ở công viên sông Hudson New York chờ cậu, đặc biệt nhắc nhở, tôi chỉ tiếp nhận cậu và hội trưởng hai người, người khác không có tư cách vào kho báu Giáo Đình.’.

Trương Nguyên Thanh nhìn Phó Thanh Dương một cái rồi nói:

“Không có vấn đề! Tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.”

Cúp điện thoại, hắn mặt mày tỏa sáng, “Lão đại, trong kho báu Giáo Đình, rất có thể có bộ kiện của bộ trang bị Lôi Thần, nếu có thể gom đủ bộ trang bị này, phó bản cấp S9 tôi cũng dám vào.”

Hành động săn giết hộ pháp Ám Dạ Mân Côi, cũng càng thêm ổn thỏa.

Hơn nữa, trong kho báu Giáo Đình tất nhiên còn có đạo cụ khác.

“Có thể gom đủ bộ trang bị mà nói, luyện chế Tam Tài Đan liền có thể trì hoãn.” Phó Thanh Dương gật gật đầu.

Luyện chế Tam Tài Đan cẩn một vị Thần Nhật Du, săn giết Thần Nhật Du của Ám Dạ Mân Côi, phải đợi thời co, không có khả năng sốt ruột. Nóng lòng cầu thành, dễ dàng bước vào cái bẫy của trận doanh tà ác.

Cáo biệt Phó Thanh Dương, Trương Nguyên Thanh tiến vào Dạ Du, cưỡi gió bay trở về nhà bà ngoại, gõ cửa nhà cậu rầm rầm.

Mợ mặc đổ mặc ở nhà mở cửa, đón cháu trai vào nhà.

Trong phòng khách, cậu cầm trong tay một chai bia, trong loa phát ra rock and roll nước ngoài tràn đầy sống động, trong ti vi internet, là múa lắc vai trước đây ít năm rất lưu hành.

Cậu lắc rồi lắc, lắc rồi lắc, như lão lưu manh xốc nổi phù phiếm.

“Nguyên Tử, uống trà hay gì?” Mợ hỏi.

“Không cần ạ.” Trương Nguyên Thanh từ chối mợ, nhấc chân nhảy, lắc bả vai, gia nhập vào bên cạnh cậu.

Mợ thấy thế, thở dài thườn thượt.

Nhắm mắt làm ngơ tiến vào phòng ngủ.

“U, Nguyên Tử vô dụng, bộ dáng rất cao hứng, nói một chút xem gặp được việc vui gì.” Cậu mở mồm bắn một đoạn rap.

“Ồ, cháu dẫn Hạ Hầu Ngạo Thiên đi thăng cấp, một phó bản rất kích thích, chỗ đó là nghĩa địa, cháu cũng phi thường có năng lực, nắm đấm dạy chúng nó chân lý. Có Dao Quang tiểu tỷ tỷ, chủ động cởi áo tháo thắt lưng, cũng dâng lên công pháp, cháu không cho cô ta một đồng nào. Mới từ phó bản về đến nhà, Kỵ Sĩ đơn truyền đến lảm nhảm, huyên thuyên một đống lớn, chỉ mặt gọi tên cháu với cậu đi.” Trương Nguyên Thanh làm một đoạn.

“Hồi báo hoàn tất!”

Bả vai cậu lắc rồi lắc, cũng muốn làm một đoạn dài như vậy, nhưng nghẹn cả buổi chưa bật ra được, đành phải nói chuyện bình thường, nói: “Trùng hợp như vậy? Cháu vừa cần phương pháp nhanh chóng thăng cấp, nó liền đến?”

“Cháu cầu sư tôn dịu dàng hiền lành, xinh đẹp động lòng người, thanh lệ thoát tục cải tiến đan phương.” Trương Nguyên Thanh nói: “Phiên bản ban đầu quả thực có vấn đề, nhưng bây giờ không còn nữa.”

Cậu nghe một chút, liền yên lòng, quay đầu hướng về phòng ngủ hô:

“Vợ ơi, Nguyên Tử hẹn anh ra ngoài chơi, anh ra ngoài một chút.” Trong phòng ngủ truyền đến mợ đáp lại: “Tối nhớ về ăn com.”

“Ok!” Cậu ấn bả vai cháu trai, biến mất khỏi phòng khách.

Trương Nguyên Thanh tựa như tiến vào không gian thông đạo tối tăm thâm thúy, trong tầm mắt không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào, bất cứ cảnh vật gì.

Một giây sau, sông Hudson chậm rãi chảy xuất hiện ở trước mắt, mặt sông thổi tới gió mạnh, phía sau là công viên xào xạc, phía trước là mặt sông rộng lớn, tàu chở hàng cỡ lớn ung dung lướt qua.

Lại quay đầu nhìn, cậu đã mặc áo vest quần tây màu đỏ thắm, đeo mặt nạ bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận