Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1548: Giao lưu (2)

Vịnh Phó gia.

Phòng sách rộng rãi xa hoa.

Phó Thanh Dương ngồi ở sau bàn, chăm chú nhìn điện thoại di động trước người, mở loa ngoài, trong loa truyền đến tiếng phụ nữ chỉ trích bén nhọn:

“Phó Thanh Dương, cháu là chiếu cố Quan Nhã như vậy? Nó có bạn trai khi nào, cháu vì sao không nói với ta.

Đám cưới là hội tộc lão quyết định, cháu chẳng lẽ cũng muốn ngỗ nghịch hội tộc lão sao!

Cháu tốt nhất không cần ngỗ nghịch hội tộc lão, không có Phó gia ủng hộ, cháu vĩnh viễn đừng nghĩ vào tổng bộ Ngũ Hành minh.”

Phó Thanh Dương không nhanh không chậm bưng chén uống nước, sắc mặt bình tĩnh nghe trưởng bối phát biểu.

Chờ tiếng mắng tức giận rợp trời rợp đất ở đầu kia dừng lại, hắn bình tĩnh mà lạnh nhạt nói:

“Tôi không phải cấp dưới của bà, không có nghĩa vụ hướng bà báo cáo. Quan Nhã là con gái bà, không phải con gái tôi, cô ấy có bạn trai, có quan hệ gì với tôi đâu, tôi cũng không phải người giám hộ của cô ấy.”

Người phụ nữ bên kia nghe đứa cháu lạnh nhạt trả lời, lửa giận trong lòng một lần nữa bốc lên, lúc trước nếu không phải Phó Thanh Dương che chở Quan Nhã, nó có thể ở Tùng Hải trốn tránh không gặp sóng gió gì?

Bây giờ nói cái gì “Có quan hệ gì với tôi đâu”, quả thực vô sỉ.

Lượt răn dạy tiếp theo theo nhau mà đến, nhưng còn chưa nói được mấy câu, Phó Thanh Dương đã lạnh lùng ngắt lời:

“Đủ rồi, bà là cô cô của tôi, cho nên tôi có thể nhịn bà mười phút, cũng chỉ có mười phút.”

Câu này nói xong, thời gian trò chuyện vừa vặn đến 10:00 phút.

Thanh âm đầu kia điện thoại cứng lại, cô quả thật rất kiêng kị đứa cháu này, đừng nói cô, hội tộc lão cũng kiêng kị tiểu tử này.

Chẳng qua so sánh với kiêng kị, hội tộc lão càng chờ mong hắn trưởng thành hơn. Đám lão già kia chính là như thế, chỉ cần ngươi biểu hiện ra đủ năng lực cùng thiên phú, đừng nói cầm đao ở trước mặt bọn họ, cho dù cưỡi ở trên đầu bọn họ đi tiểu, các tộc lão cũng sẽ cười ha ha nói:

Tè tốt lắm!

Mấy lão già thực tế hơn nữa lạnh lùng, bọn họ chỉ tôn thờ quy tắc cá lớn nuốt cá bé.

Đối với Phó Thanh Dương, chỉ cần không tạo phản, hội tộc lão sẽ vô hạn dễ dàng tha thứ, phần dễ dàng tha thứ này, khiến Phó Thanh Dương càng thêm coi trời bằng vung, mà trưởng bối trong gia tộc lại không thể làm gì được.

Cách vài giây, người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bạn trai nó là ai?”

Nếu bạn trai của Quan Nhã chỉ là người thường, vậy không sao cả, tùy tay đuổi đi. Nếu là linh cảnh hành giả, thì phải xem thân phận thế nào?

Thân phận khác nhau, có phương thức xử lý khác nhau.

Chấp sự bình thường, hoặc là con cháu linh cảnh thế gia, cô là chướng mắt, bổng đả uyên ương độ khó cũng không cao.

Chỉ sợ Quan Nhã tìm người đàn ông lớn tuổi, rất có quyền thế cái loại đó.

Đối với Phó gia mà nói, con cháu chất lượng cao trong tộc cưới xin, là có quy hoạch nghiêm khắc, liên quan đến phương hướng phát triển, kế hoạch vân vân của gia tộc.

Không phải chỉ cần là người có quyền thế là được.

Lấy cái ví dụ, Phó gia muốn tiến quân ngành nghề Internet, vì thế thông gia với đầu sỏ ngành nghề này, kết quả ngươi gả cho ông chủ nghề than ở Tấn tỉnh, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Phó Thanh Dương nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

Nói xong bốn chữ này, đầu kia điện thoại lâm vào yên tĩnh.

Phó Thanh Dương cầm điện thoại di động lên, kết thúc cuộc gọi.

Hắn nhìn về phía hai người trước bàn, duỗi cổ dựng thẳng tai nghe náo nhiệt, lạnh lùng nói:

“Nghe xong chưa?”

Trương Nguyên Thanh cùng Linh Quân rụt cổ, người trước cảm khái nói: “Mẹ vợ thật hung dữ, tôi đã muốn bay qua đánh bà ấy.”

Hắn mới từ thành phố Kim Sơn trở về, ăn tủy biết vị, vốn định tìm bạn gái dốc túi truyền thụ, kết quả giữa đường bị một cuộc điện thoại của Phó Thanh Dương triệu hồi tới.

Nói là danh sách học viện Tần Phong tập hợp xong.

Hắn liền đổi tuyến đường đến thư phòng trước, vừa vặn nghe được một màn này.

Giọng của mẹ Quan Nhã khiến hắn rất không thích, không phải không dễ nghe, mà là quá cường thế, giọng điệu cực kỳ tương tự với Trần Thục, đều mang theo một tia không cho phép từ chối mình.

Khác biệt duy nhất chính là, Trần Thục tuy là người mẹ không tận trách nhiệm, nhưng bà cũng chỉ là không tận trách nhiệm mà thôi.

Đối với con trai vẫn quan tâm yêu thương, chỉ là không nhiều.

Linh Quân khoát tay:

“Vậy không được, lấy trình độ của cậu, đi Phó gia chính là chui đầu vô lưới. Mẹ Quan Nhã chính là như thế, lão oán phụ phẩm chất hai mươi năm, chẳng qua bề ngoài rất không tệ.”

“Cái đó khẳng định, nhìn Quan Nhã là biết.” Trương Nguyên Thanh đối với dung mạo mẹ vợ trong lòng đã có hiểu biết.

Khóe miệng Phó Thanh Dương giật giật, “Tuy tôi không thích người cô này, nhưng các cậu ở trước mặt tôi bình đầu luận chân đối với bà ấy, có phải quá không lễ phép hay không?”

Trương Nguyên Thanh vội nói: “Lão đại, bà ấy sẽ tìm tôi gây phiền toái hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận