Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1067: Thuần Dương giáo (2)

Sao không tặng vài món đạo cụ cực phẩm cho mình gã anh rể họ này chứ? Trương Nguyên Thanh cực kỳ hâm mộ một phen.
Khương Tinh Vệ tung người lao sang một bên, bên tai nghe thấy tiếng Quan Nhã xung phong, cũng cảm nhận được kiếm khí sắc bén nhanh chóng tới gần, lưng nổi một tầng da gà.

Người đồng xanh bị dây leo, Hậu Đức Tái Vật cuốn lấy, khó có thể làm ra né tránh, khuôn mặt thô ráp dại ra đó ngẩn ngơ nhìn Quan Nhã chạy tới, đôi mắt đồng xanh sáng lên ánh đỏ, hiện lên chú văn vặn vẹo.

Có được bị động “ý chí sắt thép” cùng tịnh hóa tăng thêm, Quan Nhã trực tiếp miễn dịch mê hoặc ảnh hưởng, theo quán tính chạy, cầm kiếm giơ lên.

Hán bát phương cổ kiếm ẩn chứa kiếm khí đáng sợ, hoàn toàn đâm trúng ngực khu vực “bàn ủi” nung đỏ hồng mềm đi kia.

“Răng rắc!”

Ngực người đồng xanh nháy mắt toác ra vết nứt nhỏ bé dày đặc.

Đồng xanh cứng rắn, nhưng thiếu tính dẻo, ở dưới kiếm thế đâm đánh, không có vết lõm, mà là nứt nẻ như thấu kính.

Một đòn thành công, Quan Nhã lập tức thu kiếm rút lui.

Một vệt ánh sao như mộng ảo hiện lên ở vị trí ban đầu của cô, nhanh chóng ngưng tụ thành Trương Nguyên Thanh cầm chày Phục Ma, hắn không chút do dự đâm chày Phục Ma về phía vết nứt trên ngực người đồng xanh.

“Phốc!”

Chày đồng dài bằng nửa cánh tay đâm lút cán, một vầng hào quang màu vàng dữ dội bùng nổ, thân thể người đồng xanh toát ra làn khói “xèo xèo”, một tiếng thét chói tai thê lương chỉ có Thần Dạ Du có thể nghe thấy quanh quẩn.

Trong hào quang màu vàng tiêu tán, người đồng xanh ngã thẳng tắp xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.

Thấy thế, mọi người ở đây, bao gồm Trương Nguyên Thanh ở trong, đều thở phào một hơi thật dài. Hỏa Chi Thánh Giả lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: “Thật sự xử lý được rồi, tôi thế mà được cậu người trẻ tuổi vừa tấn thăng Thánh Giả này cứu, ha ha, Nguyên Thủy Thiên Tôn, thực chỉ có cậu đó, cậu quả nhiên là thiên tài, không giống với những người vừa tấn thăng Thánh Giả kia.”

Hỏa Sư thẳng tính vẫn là rất đáng yêu... Trương Nguyên Thanh thu hồi chày Phục Ma: “Đều là công lao của mọi người.”

Nữ huấn luyện viên lạnh lùng xinh đẹp cùng cô gái ngoan hiền không che giấu nét vui mừng trên mặt, nghe được lời của Hỏa Chi Thánh Giả, Hạ Thụ Chi Luyến mỉm cười nói: “Thiên tài ở bất cứ giai đoạn nào, đều có thể có biểu hiện nổi trội xuất sắc.”

Cô ở trong lòng yên lặng nói tiếng xin lỗi vì trước đó xem nhẹ, hoàn toàn đổi mới cái nhìn đối với vị nhân vật ngôi sao này.

Hoa Ngữ chấp sự khí chất cô gái ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn càng thêm tò mò, hơn nữa tràn ngập hứng thú.

“Hậu Đức Tái Vật” trầm ổn rất nặng hướng về Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, sau đó nói:

“Sương mù còn một lúc nữa mới có thể tan, nhưng đã không thể mê hoặc chúng ta nữa. Đi ra ngoài trước đi, nên hướng phân bộ báo cáo kết quả điều tra rồi.”

Khương Tinh Vệ bên cạnh bất mãn nói thầm: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đáng giận, đoạt hết sự nổi bật của em rồi, rõ ràng em cũng lập công lớn.” Nhưng không có ai để ý một học sinh cấp 2 cao 1 mét rưỡi oán giận.

Quan Nhã ngồi xổm bên cạnh người đồng xanh, xuyên thấu qua lỗ thủng chày Phục Ma đâm xuyên, thấy bên trong một mảng cháy đen, phát ra mùi hôi, cháy khét, cực kỳ khó ngửi.

Nguyên Thủy suy đoán không sai, đây là một con rối Vụ Chủ luyện chế.

Căn cứ chiến lực của người đồng xanh đánh giá, vị Vụ Chủ này lúc còn sống tuyệt đối có cấp bậc Thần Tướng.

Tiên môn luyện hắn thành con rối, thực lực rất mạnh, tuyệt đối có nhân vật cấp Chúa Tể tọa trấn, mà “Ma” trong cổ mộ, là bị phong ấn, mà không phải bị giết.

Đã bị phong ấn, vậy nói lên lúc trước tiên môn cường đại như vậy, cũng không thể giết chết ma. Vị kia lại nên là tồn tại đáng sợ như thế nào?

Cô nói cho mọi người suy nghĩ của mình. Trương Nguyên Thanh trầm ngâm nói:

“Thủ đoạn của người tu hành cổ đại, chưa chắc giống với chúng ta, cụ thể tình huống thế nào, bây giờ cũng không đoán được, chờ thông báo trưởng lão, cùng đi cổ mộ thăm dò đi.”

Mọi người lập tức rời khỏi bảo tàng, đi ra ngoài sương mù. Trên đường, Trương Nguyên Thanh tới gần Quan Nhã, thấp giọng nói:

“Thanh kiếm đó, Phó Thanh Dương tặng chị rồi? Hay là cho chị mượn?”

Quan Nhã nói: “Sau khi tấn thăng Thánh Giả, khẩu súng nát kia liền không dùng nữa, chị trả lại cho gia tộc, không muốn cầm đồ của bọn họ, miễn cho lại ồn ào bảo chị lấy chồng. Phó Thanh Dương thấy chị thiếu một binh khí tiện tay, liền tặng chị cổ kiếm.”

Có em họ lấy đức thu phục người đúng là tốt... Trương Nguyên Thanh nắm bàn tay mềm mại, cười tủm tỉm nói: “Tôi vẫn thích bộ dáng chị chơi súng, tuy nhiên tư thế chị chơi kiếm cũng rất mê người.”

Quan Nhã liếc hắn một cái, hừ hừ nói:

“Khẩu súng đó chị chơi quá dài quá to, sợ cậu tự ti, cho nên đổi kiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận