Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1369: Đoạt bảo. Rút lui (1)

Dưới ánh trăng, người sói tứ chi như bay, sống lưng cường tráng theo bước chạy phập phồng, mặt đất móng vuốt giẫm qua, nhanh chóng ngưng tụ sương trắng.
Huyết Ẩm Cuồng Đao đã bị bám trụ, bên ngoài còn có một tên... Kiếm Sĩ Edo bản thân bị thương nặng trong lòng không khỏi dâng lên sự tuyệt vọng, hắn trong lúc gấp gáp dừng bước, con thú to lớn chạy như điên kia chưa đến, băng sương dẫn đầu bám lên ống quần hắn, mang đến hơi lạnh thấu xương.

Băng sương? Khắc chế năng lực cận chiến của mình! Trong lòng Kiếm Sĩ Edo một lần nữa trầm xuống. Trong mắt hắn chiếu rọi ra cơ bắp phập phồng, quỹ tích hành động của người sói, quan sát ra công kích của nó. Kiếm Sĩ Edo không lùi mà tiến, chủ động chạy về phía người sói, hai đầu gối đột nhiên quỳ, thân thể ngửa ra sau, mang theo quán tính trượt đi.

Mà vừa vặn lúc này, người sói lao ra, nó dốc hết sức thò ra móng vuốt, muốn ngăn nhân loại lướt qua dưới thân, nhưng Kiếm Sĩ Edo lại dự đoán trước công kích của nó, nghiêng đầu tránh đi.

Một người một sói song song xẹt qua.

Người sói vồ trượt, ngã mạnh ở trên mặt đất, dưới bụng máu tươi phun tung toé, ruột lung lay sắp đổ treo ra ngoài vết thương.

Vừa rồi lúc lướt qua nhau, Kiếm Sĩ Edo thúc giục kiếm khí, xé rách bụng nó, nếu không phải người sói bộ lông cứng rắn, lực phòng ngự kinh người, lúc này sớm bị mổ thành hai nửa.

Một bên khác, Kiếm Sĩ Edo đứng dậy, chống nửa thanh đao võ sĩ, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Khuôn mặt, ngực cùng cánh tay của hắn nhiều chỗ đọng sương lạnh, đóng băng ngược lại tiêu trừ đau đớn của hắn, đông lại vết thương xuyên qua ngực hắn, nhưng cái này không phải chuyện tốt.

Cơn lạnh xâm nhập thân thể, tê liệt tứ chi, khiến chiến lực của hắn một lần nữa trượt xuống.

Người sói không biết đau một lần nữa lao tới.

Vết thương ở bụng đông lại, máu tươi hóa thành băng tinh màu đỏ, ruột rủ xuống cũng bị bao vây ở trong băng tinh màu máu.

Kiếm Sĩ Edo há mồm thở dốc, dốc hết khả năng phun ra nuốt vào dưỡng khí, cái tay nắm đao của hắn gân xanh gồ lên, đón đỡ người sói.

Một hiệp này, hắn phải chém đầu người sói này, nếu không chờ Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng nữ Kiếm Khách đi ra, hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, Kiếm Sĩ Edo đang cầm đao chạy gấp, ngực chợt đau đớn, tựa như dừng tim, tay chân nháy mắt mất đi lực lượng, lảo đảo vài bước, chống đao, nửa quỳ trên mặt đất. Người sói mở ra cái mồm to như chậu máu nước miếng lòng thòng, cắn về phía đầu Kiếm Sĩ Edo.

Ở lúc này, chỉ nghe cửa sổ nơi xa ‘Rầm’ nổ tung, một tàn ảnh màu máu bắn nhanh, mang theo tiếng xé gió chói tai, từ bên cạnh xuyên qua phần eo người sói, đóng đinh nó ở trên mặt đất.

Đó là một thanh trường đao, thân đao đâm vào thân sói, chỉ lộ ra nửa đoạn chuôi đao.

Bắt lấy cơ hội, Kiếm Sĩ Edo phát ra tiềm lực trong thân thể, hai tay nắm chặt nửa thanh đao võ sĩ, giơ cao ở đỉnh đầu, bỗng nhiên chém xuống.

Một đao này, hắn đã ngưng tụ toàn bộ kiếm khí trong cơ thể.

Kiếm khí hình cung như dải lụa chém ra, phiến đá ven đường ùn ùn nứt nẻ, mặt cỏ cày nát lộ ra bùn đất màu đen, kiếm khí sắc bén, Yêu Mê Hoặc nơi xa tóc gáy gặp kích thích dựng thẳng lên.

“Phốc!”

Cổ người sói vỡ ra, đầu cùng thân thể chia lìa, nó chợt dừng giãy giụa, trở thành một thi thể.

Một bên khác, Huyết Ẩm Cuồng Đao từ trong cửa sổ vỡ lao ra, hắn đã mù một mắt, thân thể như sắt thép đúc ra trải rộng vết cào, vết sưng.

Hắn vừa nhảy ra cửa sổ, phía sau lập tức đuổi theo ra một cô gái cụt tay, thân thể của cô như là cà rốt gặp loạn đao chém, đông thiếu một khối tây thiếu một khối.

Quỷ dị là, cô thế mà vẫn sống, vết thương chưa chảy ra máu tươi, mà là tràn ra từng luồng Thái âm lực.

“Cậu trước trốn vào trong sương mù của tôi tĩnh dưỡng, xem lão tử giết ngược lại bọn khốn kiếp này.” Huyết Ẩm Cuồng Đao rít gào. Khi nói chuyện, hắn há mồm phun, một làn sương trắng nồng đậm từ trong miệng hắn phun ra, nhanh chóng lan tràn, bao phủ sân, bao phủ vườn hoa, bao phủ kiến trúc.

Sương mù dày đặc là kỹ năng đáng sợ nhất của Vụ Chủ, ở trong sương mù dày đặc, Vụ Chủ liền đứng ở thế bất bại.

Chờ mượn dùng đạo cụ của Mộc Yêu ổn định thương thế, lại phối hợp Huyết Ẩm Cuồng Đao giết ngược lại bọn khốn kiếp này, đáng giận, mình nếu là có đạo cụ trị liệu phẩm chất Thánh Giả thì tốt rồi...

Mắt kiếm Sĩ Edo sáng lên, ở trong tuyệt cảnh thấy được ánh rạng đông, lập tức cầm đoản đao chạy về phía đồng đội.

Đột nhiên, một ánh sao lấp lánh như mộng ảo dâng lên, xuất hiện ở trong sương mù dày đặc.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn...” Kiếm Sĩ Edo cũng không hoảng hốt, bởi vì sương mù dày đặc bao phủ khu vực này, hắn hô lớn: “Cuồng Đao, Nguyên Thủy Thiên Tôn ở nơi này, người tập kích tôi chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, giết hắn, cậu sẽ được phần thưởng khó có thể tưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận