Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2299: Kho báu của giáo đình (1)

Trương Nguyên Thanh ra vẻ trầm ngâm, gật đầu nói: “Có đạo lý, cho nên thần ở đâu? Trong linh cảnh sao?”

Catherine lắc đầu: “Không có ai biết thần ở nơi nào, thánh điện thần ở, không phải thứ người phàm có thể thăm dò.”

“Cho nên là thần cho các người gợi ý, bảo các người tiêu diệt giáo đình? Thần nếu không gì không làm được, lại nào cần mượn tay các người? Thần nếu đã sáng tạo linh cảnh, linh cảnh hành giả toàn thế giới đều là đồ chơi trong tay kẻ đó, cần gì phải tiêu diệt giáo đình.” Trương Nguyên Thanh cố gắng nói vu vơ.

“Bởi vì thần không thể buông xuống nhân gian, cho nên muốn để con chiên hành tẩu ở nhân gian thay ngài trừng phạt dị đoan.” Catherine ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt cùng sùng bái, giống như đang tự hào vì thân phận “con chiên” của mình.

Thần không thể buông xuống nhân gian? Trương Nguyên Thanh đạt được hai tình báo tương đối quan trọng, một, trong linh cảnh tồn tại sinh linh cấp bậc quản lý viên, cũng chính là thần trong mồm Catherine.

Hai, thần ở linh cảnh, không thể đi vào hiện thực.

Hắn cân nhắc hỏi: “Tôi có thể lý giải như vậy hay không, cái gọi là thần của cô, là thần của trận doanh tự do chúng ta. Như vậy trận doanh hợp pháp cũng tồn tại thần.”

“Không!” Catherine thấp giọng nói: “Trận doanh hợp pháp không có thần, bằng không, một thế kỷ trước giáo đình vì sao sẽ bị diệt?”

Cái này... Lời của Catherine khiến trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, trận doanh hợp pháp không có thần? Đúng rồi, mình nhớ hội trưởng từng nói, “virus xâm nhập” thời đại thượng cổ, khiến một vị quản lý viên cuối cùng là Oa Hoàng ngã xuống.

Cũng chính là nói, trận doanh hợp pháp đã không có thần. Nhưng, nếu trận doanh hợp pháp không có thần, vậy trong bộ trang bị Tế Trời đề cập Hạo Thiên, là ai? Trong lòng Trương Nguyên Thanh âm thầm cảnh giác, thầm nhủ Hạo Thiên này sẽ không là lớp ngụy trang của tà thần nào đó chứ?

Từ xưa đến nay, tựa như chỉ có Thủy Hoàng Đế từng câu thông Hạo Thiên, sau đó Thủy Hoàng Đế liền xong con ong, Đại Tần hai đời đã diệt vong... Cái đệch, tương lai sau khi tập hợp đủ bộ trang bị Tế Trời, không thể câu thông Hạo Thiên, điều tra trước một phen Thủy Hoàng Đế.

“Chuyện của thần, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết trong di vật giáo hoàng có bảo bối gì?” Trương Nguyên Thanh rất muốn tiếp tục hỏi, nhưng hắn không dám ở trên đề tài “Thần” biểu lộ ra sự tò mò quá mạnh.

Lo lắng bị các Chúa Tể sau camera giám sát phát giác cái gì.

“Giáo đình thời kì đỉnh phong, có được ba vị Bán Thần! Phân biệt là Giáo Hoàng, Hồng Y Giám Mục cùng Thánh Kỵ Sĩ thủ lĩnh Kỵ Sĩ đoàn. Căn cứ các tiền bối Tự Do Minh Ước miêu tả, Giáo Hoàng trước khi chết trận, rút ra bổn nguyên lực của Hồng Y Giám Mục cùng Thánh Kỵ Sĩ, tiến hành phong ấn, đưa vào kho báu của giáo đình. Sau khi Giáo Hoàng chết, Thánh Bàn biến mất hơn một trăm năm, thẳng đến gần đây mới bị chúng tôi tìm được.” Catherine nói:

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao nghề nghiệp Kỵ Sĩ không có Bán Thần hiện thế.”

Bổn nguyên lực của Hồng Y Giám Mục cùng Thánh Kỵ Sĩ? Hẳn là giống với Thái Âm bổn nguyên, thuộc về quyền hạn quản lý viên nghề nghiệp hợp pháp... Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, tràn ngập kích động cùng khát vọng.

Vốn ở trong ý tưởng của hắn, hơn một trăm năm trước linh cảnh vừa mới xuất hiện, số lượng linh cảnh hành giả không nhiều, cấp bậc không cao, mở ra ở giai đoạn khai hoang.

Giáo đình tất nhiên là tổ chức mạnh nhất đương thời, nhưng sợ cũng chỉ là tân thủ thôn mà thôi.

Trong kho báu của giáo đình, cùng lắm chỉ vài món đạo cụ cấp Chúa Tể, một hai món đạo cụ loại quy tắc giai đoạn Thánh Giả, thậm chí không có.

Không ngờ thế mà lại có quyền hạn quản lý viên!

Trương Nguyên Thanh để ánh mắt mình lóe ra tham lam, hỏi: “Các người tìm được Kỵ Sĩ kia chưa! Tung tích hai khối Thánh Bàn khác có tin tức chưa?”

Catherine gật gật đầu: “Kỵ Sĩ kia tìm được rồi, nhưng tạm thời không thể động vào.”

“Vì sao?”

“Hắn trốn ở trong nhà Winnie Berent.”

Ừm? Kỵ Sĩ đơn truyền cùng Winnie quen biết? Thế mà trốn đến trong nhà thủ tịch kiểm sát quan, rất cơ trí đấy... Trong lòng Trương Nguyên Thanh chậc chậc hai tiếng, nghe Catherine tiếp tục nói:

“Về phần hai khối Thánh Bàn khác, chúng tôi đã đang điều tra chuyện cũ cuộc đời Hoắc Chính Khôi, trải qua điều tra, chúng tôi đã tìm được manh mối một khối Thánh Bàn. Hoắc Chính Khôi năm đó mang một món văn vật đồng xanh tên ‘Chu Quý Phượng Điểu Tôn’ quyên cho Hoa quốc, mà không lâu trước đó, Phó Thanh Dương quyền quý mới tấn thăng của Ngũ Hành Minh, từng tự mình đến bảo tàng kinh thành kiểm tra văn vật này.

Nếu trong món văn vật đồng xanh kia cất giấu mảnh vỡ Thánh Bàn, như vậy rất đáng tiếc, quá nửa đã bị Phó Thanh Dương nhanh chân đến trước. Nhưng chúng tôi không nghĩ ra, vì sao hắn có thể sớm tìm được Chu Quý Phượng Điểu Tôn?”

Khi nói những lời này, ánh mắt Catherine thầm chứa thâm ý chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận