Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1951: Chia tiền (3)

“Vậy trong khoảng thời gian này, chúng ta trước hết ở lại phân bộ Nam Minh?” Annie thấp thỏm lo âu: “Vị Chúa Tể kia của Linh Năng hội có thể trả thù hay không?”
Khu trực thuộc Nam Minh thị là có cấp Chúa Tể trú đóng, tối qua phân bộ Nam Minh nhổ tận gốc sáu cứ điểm của Linh Năng hội, Linh Năng hội sao có thể từ bỏ ý đồ.

“Sẽ không!” Nữ Vương lắc đầu: “Tôi từng hỏi hành giả của phân bộ, Linh Năng hội cùng Thanh Hòa tộc có ăn ý, Chúa Tể bình thường chỉ tọa trấn cứ điểm, sẽ không chủ động ra ngoài bắt nạt kẻ nhỏ yếu. Nếu Chúa Tể của Linh Năng hội trả thù, như vậy Thanh Hòa tộc liền không thể ngồi yên không lý đến nữa, nhất định sẽ phát động phản kích.”

Thanh Hòa tộc dù sao hàng năm cầm nhiều tiền như vậy của tổng bộ Ngũ Hành minh, bình thường có thể làm chưởng quầy phủi tay, nhưng nếu Linh Năng hội xuất động Chúa Tể bắt nạt cứ điểm thành phố cấp huyện, như vậy Thanh Hòa tộc nhất định sẽ ra tay, bằng không tổng bộ Ngũ Hành minh sẽ không đáp ứng.

Cho nên lâu ngày, Thanh Hòa tộc và Linh Năng hội liền bồi dưỡng ra ăn ý, mặc cho người bên dưới quậy như thế nào, Chúa Tể không thể ra tay. Đương nhiên, nếu ngươi nghĩ không thông, muốn đánh vỡ sự ăn ý, vậy cũng được, làm tốt chuẩn bị trở về linh cảnh là được.

Trương Nguyên Thanh cười nói: “Là đạo lý này, Chúa Tể trả thù không cần phải quản, lần này tuy mệt mỏi chút, nhưng thu hoạch không nhỏ, mỗi người phát 1 triệu tiền thưởng.”

Nữ Vương hoan hô nhảy nhót, Tạ Linh Hi phối hợp lộ ra nụ cười vui mừng, chỉ có Annie người nước ngoài ngay thẳng nói:

“Nguyên Thủy tiên sinh, cậu lần này tổng cộng thu được 9362 vạn tệ, chỉ thưởng cho chúng ta 100 vạn sao?”

Tạ Linh Hi lập tức răn dạy: “Ca ca cho bao nhiêu chính là bấy nhiêu, đó là tiền của ca ca, cho một phần người ta cũng có thể vui vẻ cả ngày.”

Trương Nguyên Thanh rất an ủi lòng già, Linh Hi tuổi không lớn, kỹ nghệ trà xanh lại già giơ thâm hậu nhất.

“Kế tiếp chỉ chờ phân bộ Thanh Hòa định tính cho vụ án, tuyên bố thông cáo, sau đó chờ giá trị đạo đức tăng lên.” Trương Nguyên Thanh đi đến bên giường, nằm xuống thật mạnh, “Đi ngủ đi ngủ.”

...

Tiểu khu cách vách văn phòng cảnh sát, bãi đỗ xe ngầm.

Đêm khuya tương tự, Truy Độc Giả cầm theo một túi tiền giấy đi gặp, tới sau cái cột kia, ném túi da rắn nặng nề chứa đầy tiền giấy qua.

“Tiền này cậu cầm, 66 vạn.”

Nhân Gian Lưu Lãng Khách khẽ gật đầu: “Không tệ, năm nay nằm liền có một trăm mười vạn tiền mặt, là năm bội thu.”

Hắn không khách khí với anh em của mình.

Nhưng anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, hắn mở ra túi da rắn, đơn giản rút ra mấy tờ nhìn chút, hài lòng gật gật đầu: “Tiền đâu ra vậy?”

“Hôm nay chúng tôi nhổ sáu cứ điểm của Linh Năng hội, từ bên trong vơ vét được.” Truy Độc Giả nói.

“Cậu đổi tính rồi?” Nhân Gian Lưu Lãng Khách cười nhạo nói: “Lén nuốt tiền tang vật là phải ngồi tù, cái này không phù hợp phong cách của cậu.”

“Tiền này không phải tôi cho cậu, là Nguyên... Tam Thanh Đạo Tổ chấp sự bảo tôi mang cho cậu, phân bộ mỗi người đều có.” Truy Độc Giả bất đắc dĩ lắc đầu.

Là hắn... Ánh mắt Nhân Gian Lưu Lãng Khách khẽ lóe lên, nói: “Cậu cảm thấy hắn là người thế nào?”

Truy Độc Giả suy nghĩ, cân nhắc nói: “Một người tốt, người cường đại, người tản mạn tùy hứng.”

Nói xong, hắn bổ sung nói: “Một người theo chủ nghĩa duy tâm.”

Nhân Gian Lưu Lãng Khách vừa rồi còn thờ ơ, vẻ mặt lạnh lùng, nghe được câu đánh giá cuối cùng này, rốt cuộc khẽ gật đầu.

Muốn nói trước đó cảm giác tán đồng là bắt nguồn từ tín ngưỡng chung của đoàn đội Vô Ngân đại sư, như vậy bây giờ hắn đối với gã Nguyên Thủy Thiên Tôn này, có quan cảm cùng tán thành không tệ ở phương diện cá nhân.

Nam Minh thị, một sòng bạc ngầm cỡ lớn.

Chủ nhân sòng bạc là một người trung niên khôi ngô cao lớn, mặc quần áo luyện công màu đen rộng rãi thoải mái, trong tay bưng ấm trà tử sa, ngồi ở bên đài quan sát lầu hai, bình tĩnh quan sát các con bạc đánh bạc đỏ cả mắt trong đại sảnh.

Thiết bị của sòng bạc này đều là từ Đông Phương Đổ Thành vận chuyển tới, bố cục cũng phỏng theo sòng bạc lớn bên kia.

Nhân vật lớn, các quan viên của mấy huyện thị biên cảnh đều thích tới nơi này chơi mấy ván, bên trên có người bảo kê, cho nên nơi đây trước giờ kinh doanh xuôi chèo mát mái.

Sòng bạc không có nghề nghiệp thêm vào, thì chỉ là sòng bạc, bởi vậy cho dù là hành giả quan phương, cũng sẽ không tra đến nơi đây.

Nhưng thật ra Đấu gia chủ nhân sòng bạc là Chúa Tể của Linh Năng hội.

“Đấu gia!” Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám uyển chuyển đi đến, ghé tai nói vài câu với Đấu gia.

Vẻ mặt Đấu gia đột nhiên âm trầm, “Chấp sự tổng bộ phái xuống?”

“Nghe nói ID linh cảnh là ‘Tam Thanh Đạo Tổ’, nghề nghiệp chưa biết.” Cô gái sườn xám mở ra tờ giấy A4 trong tay, “Đây là bức tranh văn phòng cảnh sát vẽ miêu tả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận