Linh Cảnh Hành Giả

Chương 844: Viện binh (1)

Khi mọi người kinh ngạc phẫn nộ, hai người đất sét từ trong nước lửa song trận dâng lên.
Ngũ quan người đất sét giống hệt Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Người đất sét đang ở thủy trận, nhìn quanh đám người trận doanh sơn quỷ bị nhốt trong trận, cười lạnh nói:

“Kế tiếp, là thời gian nửa hiệp sau!”

Người đất sét ở trong lửa càn rỡ cười to, nói:

“Bọn ngu ngốc, chuẩn bị run rẩy ở dưới khố của ta chưa? A ha ha ha !”

Người đất sét ở thủy trận cười lạnh nói:

“Chúng ta nhiều nhất kéo dài thời gian, ngươi đắc ý cái gì? Đợi lát nữa, ngươi nếu bị xử lý, ta chỉ còn nửa linh thể, liền thực sự thành ngu ngốc rồi.”

Người đất sét lửa không phục, ồn ào: “Dựa vào cái gì là ta bị xử lý, rõ ràng là ngươi phải cẩn thận mới đúng, ta mạnh hơn ngươi.”

Lúc này, đám người trận doanh sơn quỷ đang tự mình thử đột phá, muốn từ trong pháp trận âm dương xông ra, tạm thời không ai công kích hai phân thân, chỉ làm ra đề phòng đối với bọn họ.

Ong ong ong! A Nhất cao 3 mét, dùng nắm tay mọc đầy gai xương không ngừng đánh lên bức tường, đánh ra từng vòng ánh sáng như gợn sóng.

Đám người Thiên Hạ Giai Bạch, Bách Vô Cấm Kỵ đều đang lấy phương thức của mình công kích vách tường.

Bọn họ không có ngoại lệ, đều thất bại.

Lòng bàn tay Duy Ngã Độc Tôn nâng Thủy Thần Ấn, giơ lên cao cao, phóng ra nước sông nổi sóng mãnh liệt, ý đồ dập tắt hỏa trận.

“Xẹt xẹt!”

Hơi nước dày đặc bốc lên, hỏa trận nháy mắt tắt.

Nước sông lạnh lẽo cọ rửa mỗi một đồng đội đang ở hỏa trận, mang đến cảm giác mát, làm dịu vết bỏng cho bọn họ.

Mất đi lửa thêm vào, khí tức của người đất sét lửa nhất thời đột nhiên giảm đi.

Phân thân nước lại cười to nói:

“Tới hay lắm.”

Nâng chân bước, nước lửa đổi chỗ, thủy trận tiếp thu nước sông ngập đầu gối mọi người, đạt được nước thật sự, mang tính thực chất.

Pháp Bào Âm Dương trên không trung tiếp tục phun lửa nóng rực, một lần nữa đốt lên hỏa trận.

Người đất sét lửa nhẹ nhàng thở ra, cười quái dị khặc khặc nói:

“Hữu dụng, trong mười phút, không ai có thể đi ra ngoài.”

Mười phút? Bách Vô Cấm Kỵ khẽ biến sắc, mười phút sau, ba đội ngũ trận doanh hợp pháp tất nhiên đã đến đỉnh núi.

Hai mươi hai kẻ địch trận doanh sơn quỷ, sau khi thử, xác nhận mình không cách nào đột phá “lồng giam”, sắc mặt vô cùng khó coi tiếp nhận hiện thực.

“Đáng chết, đáng chết!”

Một tên Hỏa Sư phẫn nộ rít gào: “Hắn sao có thể có nhiều đạo cụ như vậy, hắn sao có thể có nhiều đạo cụ đáng ghét như vậy!

Pháp Bào Âm Dương là cực phẩm trong phẩm chất Siêu Phàm, Giày Hậu Thổ càng là đạo cụ phẩm chất Thánh Giả. Tuy chúng nó không cách nào thật sự uy hiếp đến đám nghề nghiệp tà ác này, nhưng chế tạo phiền toái, kéo dài thời gian hoàn toàn dư dả.

Mà đối với nghề nghiệp tà ác mà nói, thứ bọn họ tranh thủ chính là thời gian.

Bọn họ không sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn liều mạng với bọn họ, nếu đao thật thương thật, Thánh Giả cấp 4 bọn họ cũng có thể tàn sát, Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa rồi tuy bày ra chiến lực cấp 4 yếu, vẫn bị đám người A Nhất nhẹ nhàng giải quyết, thậm chí chưa vận dụng đạo cụ.

Nhưng, loại chiến thuật lợi dụng đạo cụ “đánh du kích” này của Nguyên Thủy Thiên Tôn, làm bọn họ rất khó chịu.

Hắn vậy mà còn có một chiêu như vậy, lợi hại! Khấu Bắc Nguyệt trong lòng mừng thầm, mặt ngoài nổi giận đùng đùng, rít gào:

“Cẩu tặc!”

“Ngươi đừng vội càn rỡ, lão tử cho dù liều cái mạng này, cũng phải chặt đầu chó của ngươi.”

Một tiếng rống này, đưa tới mọi người phải liếc nhìn, trong lòng thầm nhủ, kẻ này thật khí phách, trước đây không có tiếng tăm gì, lại chưa chú ý tới vị thiếu niên anh kiệt này.

Nhóc mập cao giọng nói:

“Lão đại của ta nói đúng, giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, trận pháp tự nhiên hóa giải. Mọi người cần gì phân cao thấp với đạo cụ? Vẫn là lão đại của ta thông minh.”

Sắc mặt Khấu Bắc Nguyệt đột nhiên cứng ngắc.

Lúc này, mọi người ùa lên, ở dưới Duy Ngã Độc Tôn, A Nhất các cường giả đứng đầu dẫn dắt, mở ra giao phong ác liệt với hai người đất sét.

Trong đó, vài tên Hỏa Sư cùng Thủy Quỷ, ở trong pháp trận âm dương như cá gặp nước, bùng nổ ra chiến lực so với nghề nghiệp tà ác càng mạnh hơn.

Chỉ dùng không tới một phút đồng hồ, không hi sinh gì đã đánh nát hai người đất sét.

Rầm rầm ! đất sét vỡ vụn phân tán tràn ngập, thủy trận thành nước bùn, hỏa trận nứt thành cát khô.

Trên mặt mọi người trận doanh sơn quỷ vừa nổi lên nét vui mừng, liền thấy trong lửa nóng hừng hực, một người lửa khuôn mặt mơ hồ một lần nữa đứng dậy, chống nạnh điên cuồng cười nói: “Ngu ngốc, ông đã trở lại.”

Thủy phân thân tư thái cao ngạo lạnh lùng hướng về đám kẻ địch hừ một tiếng, không nói chuyện.

A Nhất không nói lời thừa, một cước đá tan người lửa, mà Thiên Hạ Giai Bạch một bên khác, đeo nắm đấm thép, đánh nổ đầu phân thân nước.

Nhưng một khắc sau, hai phân thân một lần nữa khôi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận