Linh Cảnh Hành Giả

Chương 522: Hóng hớt (2)

Giang Ngọc Nhị cúi đầu và cơm, ngẩng mặt lên, cùng với mẹ cùng nhau nhìn về phía Trần Nguyên Quân.
Trần Nguyên Quân nói:

“Lúc tan tầm, nhìn thấy Nguyên Tử, nó quen biết một người rất có thân phận trong hệ thống trị an, vừa vặn người nọ có thể giúp cháu. Cho nên việc liền xong, Nguyên Tử không trở về nhà ăn cơm, chính là đi mời cô ấy ăn cơm rồi.” Ông ngoại vẻ mặt ngạc nhiên, tựa như không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Bà ngoại trợn mắt cứng lưỡi: “Nó thật sự quen biết loại bạn bè này à, bà cho rằng nó chỉ là khoác lác.”

Bà ngoại nhất thời rất vui vẻ, liên tiếp nói Nguyên Tử có tiền đồ, bà đã biết nó tương lai sẽ có tiền đồ, bởi vì nó đi đến chỗ nào cũng có bạn.

Ông ngoại thu hồi vẻ mặt trên mặt, trầm ổn gật đầu:

“Nguyên Quân à, tuyến đường cháu và Nguyên Tử đi không giống nhau, ông vẫn luôn hà khắc đối với cháu, bởi vì cháu là người làm việc, cháu có thể một bước một dấu chân leo lên trên. Nguyên Tử khác với cháu, nó thích hợp dã man sinh trưởng, chỉ cần không đi tà môn ma đạo, nó như thế nào cũng sẽ không kém.” Tạm dừng một chút, khuôn mặt già nua của ông ngoại lộ ra mỉm cười:

“Mấy đứa đều là loại có tiền đồ.”

Trương Nguyên Thanh về nhà đã khuya, người đầy mùi rượu, hơi thở thở ra xen lẫn mùi mạch nha.

Hắn bình thường là không uống rượu, nhưng liên hoan là cầu sự cao hứng, trên bàn rượu trừ Khương Tinh Vệ tuổi còn nhỏ không thể uống rượu, Quan Nhã bởi vì cần đưa Nguyên Thủy về nhà, hơn nữa phản cảm tài xế lái hộ xe mình, càng không uống rượu. Người khác đều uống rất vui vẻ.

Khương Tinh Vệ đối với rượu có sự hướng tới nhất định, khát vọng nếm thử đồ uống người lớn mới có thể nhấm nháp, nhưng bị mọi người bác bỏ. Trương Nguyên Thanh nháy mắt tay cầm tay nắm cửa, vành tai khẽ động, nghe thấy được tiếng hít thở mỏng manh trong phòng.

Có người ở phòng mình? Giang Ngọc Nhị? Hắn đầu tiên là như chim sợ cành cong, theo bản năng cảnh giác, tiếp đó thả lỏng thể xác và tinh thần, vặn tay nắm cửa. Ma Nhãn Thiên Vương cũng bị nhốt rồi, mình thì sợ gì?

Cửa phòng ngủ mở ra, ánh đèn sáng tỏ, Trần Nguyên Quân lão luyện thành thục ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay kẹp một điếu thuốc.

“Về rồi?”

Anh họ phun ra nuốt vào khói trắng, tư thái ổn trọng, gương mặt “thành thục”, nhìn tựa như người cha đêm khuya chờ đợi con về nhà.

“A, sao anh còn chưa ngủ, tìm em có việc?”

Trương Nguyên Thanh ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thật ra đoán được mục đích của anh họ.

Trần Nguyên Quân sắc mặt nghiêm túc, hỏi:

“Quan Nhã kia, cô ấy lái xe đưa em trở về?”

“Đúng vậy!” Trương Nguyên Thanh gật đầu.

Sắc mặt Trần Nguyên Quân lại nghiêm túc hơn một chút, trầm giọng nói: “Em cùng Quan Nhã quen biết như thế nào, quan hệ gì?”

“Thì quen ở trên mạng, offline gặp mặt, cảm thấy tính cách rất hợp, liền làm bạn thôi.” Trương Nguyên Thanh vừa suy nghĩ, vừa nói dối.

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Trần Nguyên Quân khoát tay ngắt lời. Anh họ phun ra một hơi không tiếng động, lời nói thấm thía nói: “Không cần nói nữa, anh hiểu rồi.”

“Nguyên Tử, anh biết người trẻ tuổi bây giờ tư tưởng cởi mở, thường xuyên truyền bá một ít ‘phú bà tốt’, ‘dì ơi cháu không muốn phấn đấu nữa’ vân vân các giá trị quan vặn vẹo. Có lẽ ở trong mắt bọn em, bầu không khí xã hội là như vậy, mọi người cùng nhau buông thả, đúng, buông thả, người trẻ tuổi bọn em hình dung đúng.

“Nhưng anh vẫn cần nói cho em, như vậy là không đúng, đàn ông phải làm đến nơi đến chốn, không thể lệch lạc, không thể đi tà môn ma đạo, ông ngoại bà ngoại, cô lớn, nếu biết em được cô gái bao nuôi, bọn họ là cảm thụ thế nào?”

Bao... bao... bao nuôi? Trương Nguyên Thanh vẻ mặt mờ mịt nhìn anh họ.

Trần Nguyên Quân tiếp tục nói:

“Quan Nhã kia, thân phận cô ấy không thấp, hoặc là trong nhà rất có thế lực, hoặc là bạn trai hoặc là chồng rất có thế lực, cô gái như vậy em dính vào hậu hoạn vô cùng.

“Người nhà cô ấy, hoặc là chồng cô ấy nếu biết cô ấy ở bên ngoài nuôi trai bao, sẽ không bỏ qua cho em. Nhà chúng ta tuy không kém, nhưng cũng chỉ là gia đình bình thường, Nguyên Tử, em phải suy nghĩ hậu quả.”

Anh cũng đã trí tưởng tượng bay xa đến trình độ này rồi sao, em lại không phải Tào Tháo, không thích vợ người khác... Trương Nguyên Thanh dở khóc dở cười, nói:

“Anh, bọn em thật sự chỉ là bạn bình thường, được rồi, em biết lời này không có sức thuyết phục, nhưng xin anh yên tâm, em thật sự không được bao nuôi, Quan Nhã cũng chưa có bạn trai, càng chưa lập gia đình.”

“Chưa lập gia đình?” Sắc mặt Trần Nguyên Quân nhất thời chuyển biến tốt:

“Nếu em chỉ là bám vào phú bà độc thân, vậy còn tốt chút.”

Đúng đúng đúng... Trương Nguyên Thanh suýt nữa ôm mặt.

Trần Nguyên Quân nhận được đáp án hài lòng, đứng dậy nói: “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hôm sau, buổi sáng, bà ngoại xách túi xách bà chủ gia đình, chuẩn bị đi chợ ngoài tiểu khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận