Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2827: Quyết chiến sắp tới (2)

Nhìn theo ba người rời khỏi, Tôn Miểu Miểu trạng thái ẩn thân hướng về nội viện tiếp tục tiến lên, tránh đi thủ vệ người hầu đến phòng ngủ quận vương, trực tiếp thi triển Tinh Độn Thuật lẻn vào phòng.

Phòng xa hoa rộng rãi, bày đầy tranh chữ đồ cổ, trên bàn giấy bút không ít, ngay cả chặn giấy cũng là cấp độ văn vật, có thể nói xa hoa lãng phí.

Tôn Miểu Miểu hiện ra thân hình, tránh ở sau bình phong của nhà trong, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng bốn mươi phút, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt đẩy ra.

Một người trung niên khoác áo gấm, cả người nhung lụa từ bên ngoài tiến vào, gia phó theo ở sau người đứng ở cửa, đóng cửa ô vuông lại.

Triệu Giai ưỡn cái bụng phệ, cầm lên siêu nước trên bàn tròn súc miệng, đi thẳng tới giường lớn mềm mại.

Đúng lúc này, hắn chợt nhìn về phía bình phong bên cạnh, trầm giọng quát: “Ai? !”

Tiếng của Tôn Miểu Miểu từ phía sau bình phong truyền đến: “Vương gia, không cần khẩn trương, tại hạ phụng mệnh bệ hạ đến gặp ngài!”

Tiếng hô hoán lao tới cổ họng Triệu Giai nhất thời nuốt trở vào, nhưng cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, lặng yên lui về phía sau, tay phải thu ở trong tay áo sáng lên ánh sáng xanh lục, thản nhiên nói: “Người ngay không nói tiếng lóng, các hạ đã đại biểu bệ hạ, tựa như không cần thiết trốn trốn tránh tránh.”

Tôn Miểu Miểu dứt khoát đi ra khỏi bình phong, mở ra hòm đồ lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, trước mặt Triệu Giai vung bàn tay nhỏ, một âm thi tay cầm cái loa nhỏ rơi ra.

Nhìn thấy thủ đoạn cách không biến vật, trong lòng Triệu Giai rùng mình.

Mà đây chính là Tôn Miểu Miểu cố ý làm, để đắp nặn hình tượng thần bí khó lường của bản thân.

Âm thi cầm cái loa nhỏ kia sau khi rơi xuống đất, ánh mắt vốn trống rỗng khẽ động, tỏa sáng thần thái cùng linh tính.

Linh thể Trương Nguyên Thanh tới.

Sau khi nhìn quanh mình, xác nhận hoàn cảnh, Trương Nguyên Thanh giơ lên cái loa nhỏ, ‘mỉm cười’ nói: “Đã lâu không gặp, Vĩnh Yến vương thúc phong thái vẫn như cũ nha.”

Triệu Giai kinh nghi đánh giá âm thi: “Ngài, ngài là bệ hạ?”

Trương Nguyên Thanh hỏi một đằng đáp một nẻo, “Vương thúc, chỉ cần thoáng chú ý động hướng bên ngoài, hẳn biết ‘cuồng đồ’ mấy ngày trước đại náo nha môn Hình bộ tu là con đường nào nhỉ?”

Nói xong hắn hướng về Tôn Miểu Miểu bên người vươn tay, người sau ngầm hiểu, lấy ra truyền quốc ngọc tỷ đưa qua.

Nhìn thấy truyền quốc ngọc tỷ, Triệu Giai không nghi ngờ nữa, hắn vội khom lưng hành lễ.

“Thần, Triệu Giai bái kiến bệ hạ.”

“Không cần đa lễ.”

Trương Nguyên Thanh trả lại truyền quốc ngọc tỷ cho Tôn Miểu Miểu, lại ra hiệu cô lấy ra hộp nhạc, để cho tiếng nhạc leng keng dễ nghe truyền khắp phòng.

Trương Nguyên Thanh thao túng âm thi nói: “Vương thúc, trẫm tới đây gặp ngươi, là muốn tìm hiểu từ ngươi một chuyện cũ năm xưa.”

Triệu Giai khẽ gật đầu, “Mời bệ hạ hỏi.”

Giọng điệu coi như cung kính, tuy Triệu Thuấn ngu ngốc vô năng, nhưng ở trong mắt con em Triệu thị dù sao cũng là trong mắt người nhà tự mang kính lọc, ngày thường tuy cũng gọi hôn quân, nhưng không đến mức nghiến răng nghiến lợi hận thấu xương giống bên ngoài.

“Năm đó Võ Tân là chết như thế nào?”

Trương Nguyên Thanh mở miệng, câu đầu tiên nói đã khiến Triệu Giai điên cuồng biến sắc.

“Bệ hạ sao bỗng nhiên đề cập những chuyện cũ năm xưa này?”

Vẻ mặt Triệu Giai biến ảo không ngừng.

“Võ Tân đương nhiên là bệnh chết, hắn hàng năm chinh chiến, vất vả lâu ngày thành bệnh, hơn nữa thương thế đầy người, về kinh không bao lâu liền đột phát bệnh tật mà chết.”

Chém bừa à, Võ Tân lúc ấy đang tuổi tráng niên, có thể thống lĩnh mấy vạn Thần Duệ quân, sao có khả năng vất vả lâu ngày thành bệnh? Trương Nguyên Thanh nói:

“Vương thúc, ta biết việc này liên quan trọng đại, một khi tiết lộ ra hậu hoạn vô cùng, nhưng bây giờ Triệu thị đã ở thời điểm tồn vong, ngươi giấu giếm nữa, giang sơn khó giữ được anh.”

Triệu Giai ngẩn ra một phen: “Bệ hạ sao lại nói vậy?”

“Ngươi cho rằng trẫm vì sao lưu lạc dân gian? Lại vì sao phải ở Thiên Cơ lâu?”

Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói:

“Trước đây không lâu, Trịnh Văn Hàn tạo phản, dẫn Hoàng Thành ti muốn giết trẫm, là tử sĩ mẫu hậu bồi dưỡng không tiếc hi sinh mình, hộ tống ta thoát khỏi hoàng cung.”

Triệu Giai thất thanh: “Cái gì? !”

Trương Nguyên Thanh liền mang chân tướng Trịnh Văn Hàn tạo phản giết vua, cấu kết với quân đội Bắc triều nói cho Triệu Giai, nhưng ẩn đi chi tiết quốc sư chống lưng Trịnh gia.

Quốc sư là Kim Ô, mưu đồ bí mật của hắn nếu bị Triệu Giai biết, dòng sông vận mệnh sẽ xuất hiện nhiễu loạn tương ứng, quốc sư liền có thể thôi diễn ra hành động của hắn hôm nay.

Triệu Giai nghe mà huyết áp tăng vọt, giận không kìm được:

“Gan to bằng trời!”

“Chỉ là một tên họ khác, dám dòm ngó giang sơn Triệu gia, năm đó ta đã đề nghị thái hậu xử tử Trịnh Văn Hàn, đáng tiếc quá để ý thân tình, nhất thời mềm lòng, rốt cuộc tạo thành họa lớn.”

Hắn quả nhiên biết nội tình! Trương Nguyên Thanh hỏi:

“Vương thúc, ngươi đừng có bất cứ sự giấu giếm nào, mang chuyện năm đó nói hết cho ta biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận