Linh Cảnh Hành Giả

Chương 498: Lời tiên đoán của hoàng kim la bàn (3)

Thất Thứ Lang: “Là như thế sao, vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn nếu muốn ở trong phó bản giết chóc tiến vào 10 hạng đầu, có chút khó khăn. Bình thường mà nói, mỗi lần phó bản giết chóc giữa năm cuối năm, có thể xếp vào top 10, đều là thiên tài điểm kinh nghiệm tiếp cận vượt qua 90%.”
Cùng là cấp 3, 1% giá trị kinh nghiệm cùng 99% giá trị kinh nghiệm, chênh lệch rất lớn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nếu vận khí tốt, tôi trước phó bản giết chóc cỡ lớn giữa năm, hẳn là sẽ lại vào linh cảnh một người một lần. Nói, mọi người đối với thi đấu lôi đài có kinh nghiệm gì không, tổ chức thưởng cho đạo cụ mạnh không?”

Tiểu Não Phủ: “Đương nhiên mạnh, nhắm chừng là số một số hai trong giai đoạn tương ứng cái loại đó đi, chẳng qua muốn lấy hạng nhất rất khó nha, nếu năm nay Thái Nhất môn cũng tham dự vào, vậy càng khó.”

Linh Quân: “Nếu chiến đấu không có hạn chế, tôi cảm thấy trong giai đoạn Siêu Phàm của chính phủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn tuyệt đối là một đám mạnh nhất, nhưng thi đấu lôi đài có thể sẽ có hạn chế. Nguyên Thủy võ thuật chiến đấu còn chờ tăng lên.”

Trương Nguyên Thanh câu được câu không tán gẫu với bọn họ, dần dần có bước đầu hiểu biết đối với mấy huynh đệ của bang phái.

Thất Thứ Lang tính cách tương đối nhảy nhót, sinh động, rất biết nói chêm chọc cười, là loại hình cái gai. Tiểu Não Phủ thiên hướng ổn trọng, nói chuyện có nề nếp, cho người ta cảm giác rất tin cậy.

Quét Ngang Thiên Hạ tựa như có một gia đình bất hạnh, trong hơn mười phút ngắn ngủn, lẩm bẩm vài lần vợ Pua hắn, không tôn trọng hắn. Nhưng mọi người ăn ý mặc kệ hắn.

Về phần người khác, cũng chưa ló mặt nói chuyện phiếm, không biết là vì người mới giai đoạn Siêu Phàm không đáng bọn họ nhiệt tình nghênh đón, hay là thuần túy không có thói quen tán gẫu diễn đàn. Sau nữa, trong group liền không ai nói chuyện nữa.

Đây là một diễn đàn không quá sinh động, đám người Bạch Hổ Vệ không phải quá dễ ở chung... Trương Nguyên Thanh yên lặng rời khỏi phần mềm nói chuyện phiếm.

Căn phòng lớn tráng lệ, phong cách trang hoàng màu vàng đậm cùng màu đỏ, phối hợp ra hiệu quả cao cấp to lớn xa hoa.

Trên bàn ăn, nến bạc phục cổ tinh xảo đẹp đẽ đặt ở giữa, sáu ngọn nến màu trắng phát ra vầng sáng nhu hòa.

Bữa tối cực kỳ phong phú, có bít tết đặc biệt, trứng cá muối, gan ngỗng đông lạnh, chân giò hun khói thái lát, ốc tươi ngon, tôm hùm hấp sữa, sốt hải sản.

Bill Tarantino câu nệ ngồi ở cạnh bàn ăn, cắt bít tết trên khay bạc.

Ở đối diện hắn, là một người đàn ông mặc âu phục hưu nhàn màu lam đậm, đeo mặt nạ màu bạc. Mặt nạ bao trùm đến mũi, bởi vậy không trở ngại người đàn ông ra sức ăn.

“Tôi là xem ở trên phần đại tiệc mới đến, nhưng chuyện đi theo ông tới phương tây thì đừng nói nữa.” Người đàn ông múc một thìa trứng cá muối, vừa ăn vừa nói:

“Ông biết tôi là người đại lục mà, người nhà của tôi, bạn của tôi đều ở đây, tôi dựa vào cái gì đi theo ông người phương tây này làm hội trưởng gì đó, chỉ bởi vì tôi là hành giả cấp bậc cao nhất nghề nghiệp Hư Không?”

Bill Tarantino buông dao nĩa, thành khẩn nói:

“Chúng tôi có thể giúp người nhà ngài di dân, ngài vì sao không đi hoàn cảnh tốt hơn phát triển chứ. Phương tây có bầu trời rộng lớn hơn, kỳ tài ngút trời giống ngài, nên ở nơi đó giương cánh bay cao.”

Hắn nhìn lướt qua bàn ăn, mỉm cười nói:

“Bữa tối như vậy, đối với tôi mà nói, chỉ là cơm rau dưa mà thôi. Mà ngài là tồn tại so với tôi cao quý hơn một trăm lần, ngài nhất định nắm giữ đế quốc thương mại khổng lồ kia, trở thành lãnh tụ của toàn bộ “thương nhân”.”

“Không có hứng thú!” Nam nhân nói.

Lời đầy bụng Bill Tarantino lập tức kẹt ở trong cổ họng, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài.

Trong hơn một trăm năm từ khi linh cảnh mở ra, nghề nghiệp thương nhân nhân tài xuất hiện lớp lớp, khát vọng đăng đỉnh ngai báu có một không hai kia, kết quả nhiều thiên tài, tiền bối như vậy ngã xuống ở trên con đường leo cao.

Cuối cùng bị một kẻ dị quốc tha hương chiếm đoạt địa vị cao, ồ không, trong tiếng Trung từ này là nghĩa xấu, phải nói là độc chiếm ngôi đầu.

Thương nhân công hội mới đầu là rất hưng phấn, nghề nghiệp thương nhân rốt cuộc sinh ra một vị tồn tại có thể so sánh với kẻ cao nhất của các đại tổ chức linh cảnh toàn cầu.

Nhưng không ngờ, vị hội trưởng mới này cứng đầu như thế, không những từ chối cành ô liu công hội tung ra, còn uy hiếp công hội đừng quấy rầy cuộc sống buồn tẻ vô vị của hắn. Mấy năm nay, trải qua công hội siêng năng cố gắng, vị thương nhân mạnh nhất đương thời này, giọng điệu đã có điều buông lỏng.

Công hội tính rèn sắt khi còn nóng, đón hội trưởng về.

Lúc này mới có Bill Tarantino lần này tới đại lục.

Người đàn ông như gió cuốn mây tan ăn xong gan ngỗng đông lạnh cùng trứng cá muối, hài lòng tựa vào ghế dựa cao, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nói: “Muốn để tôi gia nhập công hội, làm hội trưởng của các người, cũng không phải là không thể được, nhưng mà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận