Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2122: Phật Đà mở mắt (1)

Trên bàn là một bộ máy tính chơi game đào được ở chợ đồ cũ, một cái bàn phím cơ bẩn thỉu, tiếp đó chính là cái gạt tàn cùng chai nước khoáng, trong chai nhét đầy tàn thuốc.

Mình, sao trở lại trước kia rồi... Trong mắt Lâm Tử Xung hiện lên mờ mịt, chỉ cảm thấy đầu óc váng vất hỗn loạn, như là trạng thái sau khi say rượu.

Say rượu... Đúng rồi, hắn ngày hôm qua uống rượu với mấy người bạn từ nhỏ trong thôn, gần đây bởi vì chuyện thu hồi ruộng đất, toàn bộ thôn đều ầm ĩ gà bay chó sủa.

Thu hồi đất đai chuyện này, là mấy nhà vui mấy nhà sầu, đối với người ra ngoài làm ăn mà nói, ruộng đất đã sớm bỏ hoang có thể đổi một khoản tiền, vẫn tốt hơn bỏ hoang.

Nhưng đối với bộ phận người trung lão niên cả đời dựa vào ruộng đất sinh hoạt, đó là tru tâm.

Các chú bác già ở trên đồng kiếm ăn cả đời, sớm đã quen loại cuộc sống này, cộng thêm không có năng lực ra ngoài làm ăn, tuổi cũng không cho phép bọn họ hàng năm làm công việc thể lực nữa.

Thu hồi ruộng đất chẳng khác nào lấy mạng bọn họ.

Vì thế hai bên sinh ra xung đột kịch liệt, bây giờ bên khai thác phát triển kia thuê một đám côn đồ cầm gậy gộc trông coi máy đào móc, thôn dân dám đến, đến người nào đánh người đó.

Rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn đều bởi vì ẩu đả bị văn phòng cảnh sát bắt vào, lực lượng phản kháng trong thôn nhanh chóng suy yếu.

Nhớ đến nơi đây, đầu óc Lâm Tử Xung đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Tử Xung, cha cháu bị đánh chết rồi...”

Tiếng kêu thê lương một lần nữa truyền đến, một lão nông đầu đầy máu, nửa người dính bùn lầy chạy vội vào, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ bi ai mà dữ tợn.

“Đại bá, ngài nói cái gì?” Lâm Tử Xung giật mình, từ trên giường bật dậy.

Lão nông gắt gao túm chặt cổ tay Lâm Tử Xung, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già: “Cha cháu bị đám khốn kiếp kia đánh chết rồi.”

Lâm Tử Xung như điên xông ra ngoài, lao ra khỏi thôn, tới ruộng nhà mình, xa xa, hắn thấy một đám người tụ tập ở nơi đó, thôn dân cùng lưu manh chia làm hai nhóm, phân biệt rõ ràng.

Lâm Tử Xung gạt đám người ra, thấy cha già cả người đầy bùn lầy, ông lão quật cường này ngã trong vũng máu, mái tóc hoa râm bị bùn cùng máu tươi làm bẩn.

Gáy ông be bét máu thịt, không biết đã trúng bao nhiêu gậy gộc.

Sắc mặt Lâm Tử Xung dần dần trắng bệch, trái tim co rút đau đớn từng cơn, loại đau đớn xé tim xé phổi này rất quen thuộc, trước kia tựa như từng trải qua.

Thủ lĩnh lưu manh thấy Lâm Tử Xung chạy tới, lập tức kêu gào: “Bọn tao không đánh lão, là tự lão lao vào.”

“Không sai không sai, là tự lão lao vào trên gậy của bọn tao.”

“Đừng nói nhảm, còn dám gây chuyện, đây là kết cục. Lão đại, chúng ta trực tiếp gọi trị an viên, để văn phòng cảnh sát đến xử lý, bây giờ là xã hội văn minh mà.”

Lâm Tử Xung gục ở cạnh thi thể phụ thân, ông lão quật cường đến chết cũng chỉ tiếp nhận lý lẽ này, rốt cuộc không ưỡn thẳng nổi cái lưng của ông nữa.

Ông chết ở trên mảnh ruộng làm lụng cả đời, bùn đất đã nhuộm lên máu tươi của ông.

“Tử Xung à, cha cháu chết thảm lắm, ông ấy là bị đánh chết tươi.” Lúc này, đại bá đã đi tới, giọng đau đớn nói: “Cháu phải báo thù cho ông ấy, cháu không thể yếu đuối giống như lần trước.”

Không thể yếu đuối giống như lần trước... Lâm Tử Xung đau đớn ôm đầu, hắn nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.

Nhớ tới chuyện khuất nhục nhất của hắn đời này.

Một lần đó, hắn trơ mắt nhìn phụ thân chết ở trên bờ ruộng, nhìn đám lưu manh kêu gào, hắn yếu đuối lựa chọn ẩn nhẫn, lựa chọn khuất phục, hắn đi cáo ngự trạng, hắn cho rằng hắn có thể đòi về công đạo.

Kết quả hại chết mẫu thân.

Hắn vì thế hối hận rất nhiều năm.

Ngẩng đầu ba thước không có thần linh, công đạo ở trong đao.

Hốc mắt Lâm Tử Xung từng chút một đỏ tươi, vẻ mặt từng chút một dữ tợn, hắn rống giận lao về phía đám lưu manh, hắn muốn báo thù cho phụ thân, hắn muốn liều mạng với đám hung thủ này.

Đám lưu manh vây quanh hắn, một phát gậy đánh lén đánh hắn ngã xuống đất, gậy gộc hạ xuống như mưa rào, Lâm Tử Xung không dậy nữa.

Phòng chỉ huy phong bế.

Thư ký Chu mở ra kênh audio, trong tay cầm một cái bút, đứng ở trước bảng đen, thản nhiên nói:

“Các đội báo cáo tình hình chiến đấu, các đội báo cáo tình hình chiến đấu...”

“Đội 1 báo cáo, Nhân Gian Lưu Lãng Khách đã bị đánh gục, chúng tôi phát hiện hắn cùng Truy Độc Giả của phân bộ Nam Minh âm thầm cấu kết, Truy Độc Giả mắt thấy sự việc bại lộ, phản kháng bắt bớ, đã bị đánh chết, chúng tôi tổn thất hai đồng đội. Báo cáo xong!”

“Đội 2 báo cáo, Điềm Tâm Hồng Ma đã bị đánh gục, tiểu đội không có tổn thất, báo cáo xong!”

“Đội 3 báo cáo, Gương Tốt Cho Người đã bị đánh gục, chúng tôi ở phòng hắn lục soát ra tài liệu khiếu nại, tài liệu đã bị tiêu hủy, tiểu đội không có tổn thất, báo cáo xong!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận