Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2198: Chiêu nạp (2)

Tào Thiến Tú liền mang chuyện vừa rồi nói cho cha mẹ, bà chủ nhà cầm dao làm bếp chạy ra, hai hàng lông mày dựng thẳng, vẻ mặt hung hãn:

“Mấy thằng nhãi đó ở đâu, lão nương chém bọn chúng.”

“Đó là mấy kẻ thù trong trường học con, không cần mẹ chém, con sẽ tự mình giải quyết.” Tào Thiến Tú biết nói ra nhất định sẽ bị cha mẹ mắng, nhưng vẫn phải nói, cô chưa bao giờ tìm cớ cho sai lầm của mình.

Quả nhiên, bà chủ nhà cả giận nói: “Con bé chết tiệt, bảo mày đừng gây chuyện đừng gây chuyện, toàn vào tai này ra tai kia, em trai mày nếu xảy ra chuyện, xem mẹ lột da mày hay không?”

Cô trừng mắt nhìn con gái vài lần, yêu thương lau nước mắt trên mặt con trai, “May mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì.”

Tào Siêu rúc vào trong lòng mẹ, khóc to nói: “Là ca ca cách vách đã cứu con.”

Hai vợ chồng chủ cho thuê nhà ngẩn ra, nhìn về phía con gái.

Tào Thiến Tú vâng một tiếng: “Là tiểu tử cách vách kia cướp nó về.”

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, đều có chút bất ngờ, bà chủ nhà cảm kích nói: “Vậy phải cảm ơn người ta hẳn hoi.”

Tào Khánh khẽ gật đầu, độ hảo cảm đối với khách thuê nhà mới tăng vọt: “Khuê nữ, con đi nói với người ta một phen, mời bọn họ buổi tối đến nhà ăn cơm.”

Sau đó cảnh báo:

“Mâu thuẫn giữa bạn học, có thể hóa giải nên hóa giải, cố gắng đừng càng ngày càng nghiêm trọng. Đúng rồi, tiểu tử cách vách kia tên là gì?”

Bà chủ nhà nhớ lại một phen, nói: “Hình như tên Trương Thanh Dương.”

“Keng!”

Tiếng chuông cửa truyền đến, Trương Nguyên Thanh đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Quan Nhã, Tiểu Viên, cung chủ, thu hồi điện thoại di động, đứng dậy mở cửa.

Ở cửa là cô gái trẻ duyên dáng yêu kiều, làn da trắng nõn, lông mày mảnh mà màu đậm, khóe mắt hơi xếch lên, thần khí lẫm liệt lại dung mạo tú lệ.

Ánh mắt thiếu nữ liếc nhìn trong phòng một cái, sau đó nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của khách trọ trẻ tuổi, nói:

“Ba mẹ muốn mời mọi người buổi tối đến ăn cơm, cảm tạ anh đã cứu em trai tôi.”

Trương Nguyên Thanh như sớm có đoán trước, cười nói: “Được!”

...

7 giờ tối, Trương Nguyên Thanh dẫn theo Annie gõ cửa phòng 401, bởi vì là tiệc cảm ơn của người ta, cho nên hắn không mang theo quà, chỉ mang theo đầy bụng nước chua.

Bà chủ nhà chuẩn bị một bàn món ngon, lấy thịt là chính, cách làm thanh đạm, tiêu chuẩn thực đơn tỉnh Bảo Thang.

Ẩm thực thanh đạm của Tỉnh Bảo Thang không phải chỉ món chay, mà là cách làm thanh đạm, nguyên liệu nấu ăn nào cũng chú ý tươi mới, có thể sống thì tuyệt không nấu chín, có thể nguyên nước nguyên vị, thì tuyệt không dùng nhiều gia vị.

Rượu uống là rượu gạo trong nhà hàng ủ.

Trong bữa ăn, Tào Khánh thân là người đứng đầu một nhà nhiệt tình bắt chuyện, làm người làm ăn hắn rất am hiểu xã giao, Trương Nguyên Thanh cũng am hiểu kết giao, vài chén rượu vào bụng, hai người đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Nhưng Trương Nguyên Thanh có thể cảm giác ra đây là một vị giảo hoạt lõi đời lão luyện, lăn lộn từng trải ở trên xã hội, Tào Khánh từng câu không rời cố thổ, từng câu đều đang hỏi thăm tình huống của hắn.

Trương Nguyên Thanh nửa thật nửa giả ứng đối.

Tào Thiến Tú nghe rất nghiêm túc, khi thì khẽ gật đầu, khi thì lộ ra trầm ngâm, không biết đang nghĩ cái gì.

Ăn xong bữa tối đã là chín rưỡi tối, hắn còn chưa hết thèm cáo biệt chủ nhà, dẫn theo Annie quay về cách vách.

Tào Thiến Tú chủ động đứng dậy tiễn, ra khỏi cửa nhà, cô nhìn Annie đang mở khóa mật mã một lần, tới gần Trương Nguyên Thanh, nhỏ giọng nói:

“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”

Cô chỉ chỉ hành lang.

Trương Nguyên Thanh nhìn lại cô một cái, “Được!”

Hai người lập tức tiến vào hành lang yên tĩnh, Tào Thiến Tú nghe thấy tiếng Annie vào nhà đóng cửa truyền đến, lúc này mới nói:

“Anh là linh cảnh hành giả nhỉ?”

Khi nói chuyện, đôi mắt đẹp sáng ngời có thần của cô nhìn chằm chằm vào mắt Trương Nguyên Thanh, nói:

“Không cần phủ nhận, tốc độ anh ban ngày bày ra, đã vượt qua cực hạn của nhân loại. Đương nhiên, vì tỏ vẻ công chính cùng thành ý, tôi thẳng thắn nghề nghiệp của mình trước, tôi là Lôi Pháp Sư, đây là bí mật lớn nhất của tôi, ngay cả người nhà cũng không biết.”

Không biết chỉ có em trai tám tuổi của cô thôi, ba mẹ cô chẳng những biết cô là linh cảnh hành giả, chính bọn họ cũng vậy... Trương Nguyên Thanh thở dài nói:

“Tôi không muốn bại lộ, ở đại khu thứ hai, tán tu hoang dã bại lộ thân phận là chuyện rất nguy hiểm, quan phương chỉ có độ rộng lượng đối với tán tu phục tùng quản lý, cùng khai ra bối cảnh của mình.”

Tào Thiến Tú nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi từng nghe đồng bạn nói, tán tu hoang dã của đại khu thứ hai đều rất thảm, đại khu thứ nhất tương đối tự do một chút, chỉ cần không gây chuyện, Thiên Phạt sẽ không quản. Đúng rồi, anh là nghề nghiệp gì?”

“Thám Báo!” Trương Nguyên Thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận