Linh Cảnh Hành Giả

Chương 145: Sính lễ (4)

Nữ quỷ này không có giá trị nhan sắc... Trương Nguyên Thanh nhanh chóng lui về phía sau, tính rút khỏi căn phòng.
Nhưng, mái tóc xõa trong gương như là sống lại, như xúc tu giơ lên, đâm mạnh vào mặt gương.

Gương đồng nhộn nhạo sóng gợn, từng đám tóc xuyên thấu gương, cuốn lấy cổ tay cùng thân thể Trương Nguyên Thanh, không ngừng buộc chặt, một bộ tư thế muốn kéo hắn vào trong gương.

“Hừ!”

Đáy mắt Trương Nguyên Thanh dâng trào hào quang màu đen dinh dính, há mồm, ra sức hút một cái.

Phệ linh!

Kỹ năng này có thể áp chế oán linh, chỉ khiến tốc độ sợi tóc quấn quanh trở nên chậm chạp, cũng không thể cắn nuốt nữ quỷ trong gương.

Nữ quỷ này rất mạnh, không phải oán linh bình thường... Hai chân Trương Nguyên Thanh từng chút một di chuyển đi phía trước, cách gương đồng càng lúc càng gần.

Hắn nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng đối, chày Phục Ma có thể không dùng thì không dùng, Lưỡi Dao Khát Máu là đạo cụ công kích vật lý, không có hiệu quả đối với linh thể, giày khiêu vũ màu đỏ công kích cũng là tầng diện vật lý, giẫm đạp không có hiệu quả đối với linh thể...

Nghĩ đi nghĩ lại, tuyệt đối là mày, Tiểu Đậu Bỉ! !

Trong miệng Trương Nguyên Thanh phun ra một luồng âm khí, triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ.

“A ba...” Anh linh tròn trịa đáng yêu rơi trên bàn trang điểm, lười biếng dang tứ chi, sau đó, nó thấy được nữ quỷ trong gương.

Trong phút chốc, tựa như mèo con xù lông, anh linh lấy một loại tốc độ tuổi này không nên có, vừa lăn vừa bò xuống khỏi bàn trang điểm, rúc ở phía sau Trương Nguyên Thanh, bị dọa khóc to oe oe.

Trương Nguyên Thanh mắng: “Đồ vô dụng, lên cho tao.”

Hắn truyền chỉ lệnh tiến công cho anh linh.

“A ba a ba!”

Phục tùng mệnh lệnh là thiên tính của linh phó, anh linh dựng thẳng lên chân mày nhợt nhạt, hung dữ kêu hai tiếng, cầm lấy ống quần Trương Nguyên Thanh leo lên trên, leo mãi đến bả vai, ra sức bổ nhào.

Thân thể nho nhỏ mập mạp xuyên thấu gương đồng, dính mình ở trên mặt nữ quỷ.

Trương Nguyên Thanh lập tức lắng đọng cảm xúc, chuyển dời ý thức đến trên thân anh linh, đổi đi cảm giác lực của nữ quỷ.

Khuôn mặt âm trầm của nữ quỷ trở nên dại ra, như là bỗng mất đi đầu óc.

Sợi trí mạng như dây thép lập tức không còn lực lượng duy trì, vô lực rủ xuống.

Làm tốt lắm!

Trương Nguyên Thanh lập tức kêu gọi Tiểu Đậu Bỉ về, bảo nó bám vào đỉnh đầu mình, xoay người bỏ chạy.

Năng lực của anh linh chỉ có ba giây, nhưng cũng đủ hắn thoát khỏi căn phòng.

Mở cửa phòng ra, vượt ra khỏi bậc cửa, Trương Nguyên Thanh vừa trở lại vườn hoa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa “Phành”, quay đầu nhìn lại, ánh nến trong gian phòng kia đã tắt, tối đen một mảng.

Nội viện nổi từng trận gió âm, rất nhiều oán linh ở xa xa vây quanh, chúng nó vừa khát vọng khí tức của Thần dạ du, vừa kiêng kị uy áp của hắn, không dám tới gần.

“Phải nhanh chóng tìm được bọn họ, đừng chết sạch...”

Trương Nguyên Thanh nhanh chóng rời khỏi vườn hoa này, thông qua cổng vòm, tới sân cách vách, hắn rất nhanh đã thấy Tạ Linh Hi.

Cô bé đứng ở trước một cái vại nước góc sân, chui nửa thân trên vào trong vại, hai tay bắt lấy mép vại nước, ra sức giãy giụa, trong vại nước tựa như có cái gì lôi kéo cô.

Mặc kệ cố gắng như thế nào, đều không thể mang bản thân từ trong vại nước “nhổ” ra.

Dần dần, lực đạo giãy giụa của cô càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu...

Trương Nguyên Thanh chậm rãi tới gần, ngửi thấy một mùi rượu, cúi người nhìn, trong vại nhộn nhạo chất lỏng đậm màu, một anh linh kéo cuống rốn đang bơi, chính là cuống rốn cuốn lấy cổ Tạ Linh Hi, gắt gao kéo cô xuống nước.

Hai tay Trương Nguyên Thanh nâng lên Tiểu Đậu Bỉ, không để ý nó giãy giụa, ném nó vào trong vại nước.

Anh linh cuống rốn thấy có đồng loại tiến vào, lập tức buông ra cuống rốn, nhe răng trợn mắt với Tiểu Đậu Bỉ.

Trương Nguyên Thanh bắt lấy bả vai Tạ Linh Hi, dùng sức kéo, kéo cô từ trong vại nước ra.

“Khụ khụ!”

Tạ Linh Hi kịch liệt ho khan, ho tới mức mặt đỏ tai hồng, tóc mái cùng tóc mai ướt sũng dán ở trên trán, má.

Mười mấy giây sau, cô bước đầu khôi phục lại phần phổi không khoẻ, thấy rõ mặt Trương Nguyên Thanh, vui quá mà khóc:

“Anh Vương Thái, anh tới cứu em rồi, hu hu, em không bao giờ muốn vào linh cảnh tương quan với Thần dạ du nữa, quá, quá đáng sợ...”

Cô là lần đầu tiên vào loại phó bản có nguyên tố thần quái này.

“Sao em lại ở chỗ này?” Ánh mắt Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vại nước.

Hai anh linh ở trong rượu bắt đầu đánh nhau, vồ cắn lẫn nhau, dây dưa, quấy chất lỏng sẫm màu nổi sóng nhộn nhạo.

Tạ Linh Hi kiễng mũi chân, nhìn một lần vào trong vại, nhớ tới mình vừa rồi uống không ít, nôn khan một phen: “Ghê tởm quá, ghê tởm quá!”

Ghê tởm mất một lúc, cô mới trả lời Trương Nguyên Thanh:

“Anh Vương Thái, em đi theo anh ra khỏi sảnh lớn, một làn sương mù ập tới, liền phát hiện mọi người đều không thấy đâu nữa, em liền đi tìm, bất tri bất giác tới đây, lại ngửi được một mùi rượu, theo mùi rượu tìm được cái vại này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận