Linh Cảnh Hành Giả

Chương 695: Nhiệm vụ linh cảnh (3)

“Mẹ tôi tim không tốt, luôn phải uống thuốc, cho nên áp lực của bố tôi rất lớn, ông ấy sống cực kỳ vất vả. Ngày hôm qua tôi đi thăm ông ấy, đột nhiên phát hiện ông ấy đã đầu đầy tóc bạc, vừa đen vừa gầy, thay đổi tới mức tôi sắp không nhận ra rồi.”
“Tôi rất muốn hiện thân gặp bọn họ, rất muốn ở bên bọn họ, rất muốn để bọn họ thẳng lưng làm người, nhưng tôi không dám.”

Khấu Bắc Nguyệt dùng sức day mặt: “Tiểu Viên, tôi nhớ bố mẹ, tôi muốn về nhà...”

Tiểu Viên lẳng lặng nghe, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Lúc này, cửa thủy tinh khách sạn đột nhiên mở ra, một người trẻ tuổi mặc đồng phục trị an viên, cầm túi công văn đi vào.

Tiểu Viên đánh giá cao thấp người trẻ tuổi.

Khấu Bắc Nguyệt lập tức thu hồi vẻ mặt uể oải, đau thương, lấy ra kiệt ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, đánh giá nói:

“Sao anh lại mặc vào da chó rồi?”

“Mau cởi ra, lão tử nhìn thấy người mặc da chó nắm tay liền ngứa ngáy.”

Trương Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Cậu lại đánh không lại tôi, tin hay không tôi động da mồm chút, đã có thể khiến cậu gọi ba ba.”

Khấu Bắc Nguyệt sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, chân mày nhướng lên: “Chó má! Anh nếu có năng lực này, lão tử về sau gặp anh là gọi.”

Hắn vừa nói xong, liền thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn từ trong túi công văn rút ra một phần văn kiện, triển lãm ở trước mắt hắn.

Cái chó má gì vậy... Khấu Bắc Nguyệt đang muốn phất tay đẩy ra, ánh mắt đảo qua văn kiện, hắn bỗng mở to đôi mắt nhìn, thân thể cứng ngắc ở nơi đó, hít thở trở nên dồn dập.

Thấy Khấu Bắc Nguyệt lỗ mãng, cảm tình không đủ tinh tế lộ ra vẻ mặt như vậy, Tiểu Viên ngẩn người, tiếp theo từ trên trang phục của Nguyên Thủy Thiên Tôn, liên tưởng đến cái gì.

Đôi mắt tỏ ra hơi vô thần của cô sáng lên hào quang lấp lánh.

Trương Nguyên Thanh dùng văn kiện vỗ mặt Khấu Bắc Nguyệt, tựa như thổ hào dùng tiền mặt đánh lên mặt súc vật xã hội, cười ha ha nói:

“Gọi ba ba!”

... Khấu Bắc Nguyệt mặt nghẹn đỏ bừng.

Chiếc ô tô màu trắng chậm rãi lái vào trấn Bình Hương.

Trấn Bình Hương là một thôn trấn gần thành phố Kim Sơn, không có nhà cao tầng, cũng không có xây dựng cơ sở mỹ quan, lấy nhà gạch đỏ nông thôn thường thấy làm chủ, thể diện một chút, thì quét sơn trắng ở trên thân tường, mái nhà lợp ngói lưu ly màu đỏ.

Siêu thị, cửa hàng cùng khách sạn hai bên trục chính thôn trấn, phong cách trang trí thiên hướng đầu thế kỷ này.

Không bao lâu, dựa theo Khấu Bắc Nguyệt chỉ dẫn, chiếc ô tô màu trắng tới trước một căn nhà bốn tầng gạch đỏ, cha mẹ hắn ở nơi này.

Nói chuẩn xác, ở một căn phòng trong căn nhà này.

Theo kinh tế phát triển, công nghiệp hóa từ thành thị đi hướng thôn trấn, lượng lớn dân cư ùa vào mang đến nhu cầu dừng chân, cho thuê phòng thành một con đường kiếm tiền nhanh nhất ổn định nhất của dân bản xứ.

Cha mẹ Khấu Bắc Nguyệt ở ngay trong căn nhà này, lầu ba, gian phòng ở gần cầu thang.

Trương Nguyên Thanh nghe Khấu Bắc Nguyệt nói, cha mẹ hắn hai năm qua cuộc sống rất túng quẫn, bệnh nhẹ cứng rắn chịu đựng, bệnh nặng không dám chạy chữa, thật ra gia đình Khấu Bắc Nguyệt ở thành phố Kim Sơn là có nhà.

Nhưng hai vợ chồng già một mực không bán, tình nguyện sống vất vả, cũng không nỡ bán nhà.

Nguyên nhân xét đến cùng, đại khái là sợ đứa con không bằng cầm thú kia tương lai không tìm được nhà đi.

Ba người xuống xe, tiến vào dãy nhà trọ, dọc theo cầu thang tới lầu ba.

Khấu Bắc Nguyệt hít sâu mấy hơi, tay phải nâng lên lại hạ xuống, rốt cuộc cố lấy dũng khí, gõ vang cửa phòng.

“Cốc cốc!”

Vài giây sau, cửa phòng mở ra, phía sau cửa là một bác gái trung niên gầy yếu, làn da rất đen, trải rộng đốm phơi nắng, nếp nhăn nơi khóe mắt rất sâu.

Vẻ mặt đầy gió sương.

Bác gái trung niên nhìn thấy Khấu Bắc Nguyệt, rõ ràng ngẩn ra, sau đó môi run lên, ánh mắt cũng run lên.

Bà cứ như vậy nhìn Khấu Bắc Nguyệt, tùy ý nước mắt từ trong hốc mắt tràn xuống.

Trương Nguyên Thanh lặng lẽ ở bên nhìn, hắn từ trong vẻ mặt, ánh mắt của bác gái trung niên, thấy được rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, đau thương, oán hận, nhớ nhung... Rất khó tưởng tượng, một người sẽ ở trong vài giây ngắn ngủn toát ra tình cảm phức tạp như thế.

Nghĩ hẳn lòng bà giờ phút này, đã bị tình cảm như thủy triều nuốt chửng.

Khấu Bắc Nguyệt mím môi, nhìn mẹ, không nói một lời.

Hắn hận cha mẹ không tín nhiệm, hận mọi người đều oan uổng hắn.

Hắn tuyệt không đổ lệ, không nói một câu chịu thua.

Thiếu niên tuổi này, tính tình bướng bỉnh.

Đột nhiên, một tiếng rít gào trầm thấp, phẫn nộ từ trong phòng truyền đến.

Một người đàn ông trung niên mặc áo lót, cầm dao làm bếp, lưng cứng ngắc chạy vội tới.

Trên mặt ông tràn đầy nổi hung, diện mạo dữ tợn, trong mắt lại chảy ra bi thương như thủy triều.

Lần này, Trương Nguyên Thanh không thể đứng nhìn nữa, lướt qua bác gái trung niên, đón Khấu ba ba vung dao làm bếp, vươn tay đoạt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận