Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1157: Nguy cơ rơi xuống biển (4)

Âm Cơ triệu đến linh phó, thao túng chúng nó hóa thành gió âm, cuốn về phía đạn pháo, ý đồ thay đổi quỹ tích hỏa pháo, nhưng, các linh phó đó vừa chạm đến lửa xanh lét, lập tức kêu thảm hóa thành tro bụi.
Chỉ vài giây thời gian, cô đã tổn thất bảy tám linh phó.

“Ầm!”

Lúc này, một viên đạn pháo thành công đột phá lưới chặn lại, nện mạnh ở trên boong tàu, trong nháy mắt sóng khí tàn sát bừa bãi, mảnh gỗ bay tứ tung, hất tung đám người Trương Nguyên Thanh.

Anh Gà Đỏ đứng ở cạnh mép thuyền trực tiếp bị hất bay, rơi về phía dưới biển.

Thấy thế, Trương Nguyên Thanh bất chấp thân thể đau đớn, nặn một quả cầu lửa ném đi.

Quả cầu lửa nổ tung “Ầm”, luồng lửa ngưng tụ thành Anh Gà Đỏ mặc áo ngắn quần đùi cùng dép lê.

“Đa tạ đa tạ, thiếu chút nữa con bà nó rồi.”

Anh Gà Đỏ vạn phần cảm kích.

Vừa dứt lời, cả chiếc thuyền chấn động “Ầm”, mất đi lưới chặn lại của Anh Gà Đỏ, một viên đạn pháo trúng phía bên phải thân thuyền.

Ngay sau đó, mọi người cảm giác được thuyền bánh xe bắt đầu thong thả nghiêng.

“Đáy thuyền bị đánh thủng một lỗ, sắp lật thuyền rồi!” Tự Do Chi Ưng bổ nhào tới bên mép thuyền, thò đầu đi xuống, dùng tiếng Trung cuống lên kêu to.

“Cô không phải biết nói tiếng Trung sao, cái tên sính ngoại này.” Anh Gà Đỏ lớn tiếng chỉ trích.

Bây giờ là lúc càm ràm những thứ này sao, đám đồng đội này cảm giác không kéo nổi... Lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, nếu thật sự không có cách nào, chỉ có thể nhảy xuống biển.

Lúc này, cô gái Thanh Hòa tộc Vân Mộng chạy vội tới mép thuyền vừa, ném ra một mảng hạt giống đen sì.

Ngay sau đó, những hạt giống này bám ở trên thuyền, nhanh chóng trưởng thành dây leo, dây leo giống như xúc tu, quay quanh, quấn quýt lấy nhau, bịt lỗ thủng hỏa pháo bắn ra kín không kẽ hở.

Thân thuyền nghiêng nhất thời được hóa giải.

“Phù...”

Mọi người đều như trút được gánh nặng.

Trương Nguyên Thanh lập tức nói:

“Hai lần pháo kích cách nhau ba mươi giây, chúng ta căn bản không có thời gian đi vòng ra khỏi hạm đội, mấy lướt nữa, chúng ta liền thuyền hủy người chết. Các vị, có con bài chưa lật nào mau dùng, bây giờ không phải lúc giấu riêng.”

Anh Gà Đỏ vội nói: “Tôi chỉ có thể ngăn cản ba lần nữa, linh lực sẽ hao hết.”

Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời thế mà có chút bó tay không có cách nào.

“Đây là phó bản sao cấp S?” Trong lòng Tự Do Chi Ưng dáng người hơi béo nổi lên cảm giác vô lực.

Vừa giương buồm ra biển, đã gặp nguy cơ đáng sợ như thế.

Tôi có thể bay qua... Trong lòng Vân Mộng nhỏ giọng nói thầm, nhưng cô nhiều nhất chỉ có thể mang một đồng đội.

Mặt khác, nếu mang theo đồng đội, độ linh hoạt của cô sẽ giảm xuống trên diện rộng, nếu ở không trung gặp hỏa pháo đồng loạt bắn, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Hạ Hầu Ngạo Thiên khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, nói:

“Cho tôi hai phút.”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, hắn nhanh chóng hướng về hư không chộp một cái, chỉ trong nháy mắt tiếng “Phành phành” nặng nề không dứt bên tai, một đống bộ kiện đen sì nện ở trên boong tàu.

Có nòng pháo to lớn dài đến hai mét, đường kính tới mười xăng-ti-mét, có khung cao bằng nửa người, có túi nguồn năng lượng khắc đầy chú văn, có kính ngắm, có móc xích vân vân.

“Cậu là muốn hiện trường lắp đại pháo sao?” Anh Gà Đỏ ngây người.

Nhưng Hạ Hầu Ngạo Thiên không để ý tới hắn, nâng lên bộ khung dày nặng tới bên mép thuyền, tìm được đinh dài cố định, vung búa bắt đầu gõ “lách cách leng keng”.

Vị trí giá pháo này có chút nguy hiểm nha. Trương Nguyên Thanh giật mình, lấy ra “Vòng Cổ May Mắn” ném qua, nói:

“Đeo cái này, nó có thể khiến cậu trở nên may mắn.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên đưa tay tiếp nhận, có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, không nói gì, tiếp tục bận rộn.

Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm của hỏa pháo vang lên lần nữa, luồng lửa màu xanh lét dày đặc một lần nữa đánh tới, tựa như mưa sao băng long trọng, trong thiên địa tràn ngập màu xanh lét.

Trương Nguyên Thanh khoác Pháp Bào Âm Dương cùng Anh Gà Đỏ chế tạo những quả cầu lửa, chặn lại pháo kích rợp trời rợp đất.

Âm Cơ thì sử dụng một món đạo cụ Thủy Quỷ, giúp Tự Do Chi Ưng khống chế sóng biển, tường nước, nuốt chửng những quả đạn pháo.

Trong lúc đó, lại có một quả đạn pháo đánh trúng đầu thuyền, nổ tung người ngã ngựa đổ, nhưng Hạ Hầu Ngạo Thiên may mắn tránh được sóng khí đánh tới, đâu vào đấy lắp ráp đại pháo.

Rốt cuộc, ở sau khi trải qua mạo hiểm bốn lần pháo kích, các Thánh Giả sức cùng lực kiệt nghe thấy Hạ Hầu Ngạo Thiên quát:

“Xong rồi!”

“Đại pháo của lão tử lắp xong rồi, tới lúc phản kích rồi.”

Bên mép thuyền, một khẩu đại pháo đen sì, tràn ngập cảm giác công nghệ cao lắp ráp xong, nó có bệ cao một mét, nòng pháo dài đến hai mét vươn mép thuyền, đường kính 100 mi-li-mét mang tới cho người ta cảm giác an toàn vô hạn.

Phía cuối là tay cầm khống chế phương hướng, thân pháo khảm một cái túi nguồn năng lượng khắc chú văn, dùng những sợi dây cáp to bằng hai ngón tay nối tiếp thân pháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận