Linh Cảnh Hành Giả

Chương 153: Thám tử suy luận quán (5)

“Tôi là cao thủ từng trải qua vô số lần linh cảnh, là hành giả phong phú kinh nghiệm, bất cứ lời nói dối nào ở chỗ tôi đều là không có hiệu quả.” Trương Nguyên Thanh cười xong, hừ lạnh nói:
“Vừa rồi nhìn thấy tôi từ trong nhà ma đi ra, anh tựa như rất thất vọng đấy.”

“Tôi sao có thể thất vọng, tôi vui còn không kịp.” Hỏa Ma cả giận nói: “Tôi nếu muốn giết cậu, đã sớm ra tay, cậu nghĩ có phải đạo lý này hay không.”

Tạ Linh Hi muốn nói lại thôi, cô tuy nhìn ra Hỏa Ma không phải thứ tốt, nhưng cũng không có quá nhiều chứng cứ, sợ hãi nói sai, lầm đường đội trưởng.

Phàm là sai một người, trận doanh đội trưởng liền gạt bỏ mọi thành viên, bên trong đó bao gồm cô.

Cho nên giờ phút này, trái tim Tạ Linh Hi đã treo lên.

“Vậy anh giải thích một phen, lúc tàu lượn siêu tốc, vì sao phải lầm đường chúng ta, nói phương án nhắm mắt đã mất đi hiệu lực? Đừng nói với tôi cái gì bị dọa ngu, mọi người đều không phải tay mơ, ôm cái đầu người liền dọa anh ngu rồi?” Trương Nguyên Thanh nghi ngờ nói.

Hỏa Ma hít sâu một hơi, áp chế tính tình nóng nảy, kiên nhẫn giải thích:

“Tôi thừa nhận, lúc ấy là tôi phán đoán sai lầm, là tôi nóng vội, nhưng đây là vấn đề năng lực, cũng không thể chứng minh tôi muốn hại chết mọi người. Hại chết mọi người tôi có lợi gì? Tàu lượn siêu tốc chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ đến tiếp sau dựa vào một mình tôi qua như thế nào?”

“Không không không!” Trương Nguyên Thanh lắc lắc ngón tay, cười nói: “Tôi cũng không nói anh đề nghị mở mắt là muốn đoàn diệt đội ngũ, anh có thể có tâm tư xấu gì, anh chỉ là muốn tìm ra đội trưởng mà thôi.”

Hỏa Ma biến sắc.

Tạ Linh Hi lại cười.

“Lúc ấy tôi là khuyên mấy người như vậy, nếu phương án vượt qua tàu lượn siêu tốc không thay đổi, mở chính là đoàn diệt, so sánh, mỗi một lượt chết một đội viên, là lựa chọn càng thêm lý trí. Nhưng kỳ quái là, mọi người đều lựa chọn đồng ý mở mắt.” Trương Nguyên Thanh hừ hừ nói:

“Các người đương nhiên không ngốc như vậy, các người đều mang ý xấu, chỉ biết tự bảo vệ mình, chỉ biết mượn cơ hội tìm ra đội trưởng, bởi vì các người biết, đội trưởng nhất định sẽ phản đối.”

Hỏa Ma á khẩu không trả lời được.

Đôi mắt đẹp của Tạ Linh Hi cong thành trăng non: “Anh Vương Thái, anh thật lợi hại.”

Cô đây là lời thật lòng.

Lúc ấy bỏ phiếu là cô đưa ra, lúc ấy cô cũng chưa lựa chọn trận doanh, phụ họa mở mắt là vì thử năng lực của đội trưởng, tiếp đó chính là sợ kịch liệt phản đối, đưa tới kẻ tà ác hoài nghi, gặp phải gạt bỏ. Dù sao mặc kệ kết quả bỏ phiếu thế nào, cô vẫn sẽ nhắm mắt.

Tây Thi và Xấu Hổ Làm Cha, quá nửa cũng là nghĩ như vậy.

Tạ Linh Hi không ngờ là, anh Vương Thái thế mà đã sớm hiểu rõ mục đích của bọn họ, cô bé nhất thời tăng vọt lòng tin đối với suy luận kế tiếp.

Hỏa Ma trầm mặc một lúc lâu, lại một lần luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại: “Tôi thật là người tốt, không phải kẻ tà ác, bằng không tôi đã sớm giết cậu.”

“Anh sẽ không!” Trương Nguyên Thanh lắc đầu:

“Sau tàu lượn siêu tốc, tôi đã biết mình bại lộ rồi. Từ khi đó trở đi, với tôi mà nói, chính là ngửa bài mà đánh, tôi phải tự bảo vệ mình, cho nên vào bãi đỗ xe ngầm, tôi liền lặp đi lặp lại cường điệu, chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, chúng ta cần đồng lòng hợp sức.

“May mắn là, nhiệm vụ bãi đỗ xe cần nhân thủ, lúc ấy tôi thật ra rất vui vẻ, bởi vì tôi biết ít nhất từ đầu là an toàn. Sau đó nữa, Tạ Linh Hi đạt được thẻ cho phép sử dụng đạo cụ, tôi liền lập tức tự đề cử mình, chủ động gánh vác nhiệm vụ đối phó Autobot, đồng thời nói cho các người trả giá để đôi giày khiêu vũ kia giết người.

“Tất cả cái này đều là vì để hung thủ kiêng kị, để hung thủ cảm thấy có thể chậm lại một chút, không vội mà giết tôi, bởi vì tôi còn có giá trị lợi dụng, hắn có thể ngồi mát ăn bát vàng.”

Sắc mặt Hỏa Ma lúc sáng lúc tối, biến ảo một phen, giống như không áp chế được lửa giận nữa, hung tợn nói:

“Ông đây nên sớm một chút giết mày, sớm ở bãi đỗ xe ngầm nên giết mày! !”

Tạ Linh Hi giựt giây nói: “Anh bây giờ cũng có thể ra tay đó.”

Hỏa Ma oán độc nhìn cô một cái, nhắm mắt lại, hít sâu: “Vương Thái, mày rất mạnh, là tao thua, tao thừa nhận, tao chính là kẻ tà ác.”

Trương Nguyên Thanh hắc một tiếng, lấy ra danh thiếp “Hỏa Ma”, dán ở trên người nội gian.

Tạ Linh Hi hoa dung thất sắc, phát ra tiếng kinh hô ngắn ngủi: “Anh!”

Nhưng sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt Hỏa Ma biến đổi hẳn, trong mắt toát ra tuyệt vọng, tràn ra bối rối.

Hung ác cùng phẫn nộ vừa rồi, tựa như đều là giả bộ.

Lần này Tạ Linh Hi ngây ngẩn cả người.

“Đinh! Suy luận thành công”
Bạn cần đăng nhập để bình luận