Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1056: Thành phố Kim Huy (2)

“Người bình thường bị vây lâu trong sương mù dày đặc tính tình thay đổi hẳn, gặp người là công kích, ai vừa vào sương mù dày đặc, thì như ruồi bọ không đầu, không tìm được phương hướng. Thời gian dài chút, tính tình cũng thay đổi hẳn.”
“Hành giả chính phủ thành phố Kim Quy báo cáo việc này cho phân bộ Hàng Châu, phân bộ Hàng Châu lập tức tổ chức nhân thủ tiến về thành phố Kim Huy, tính đến trước mắt, sự việc còn chưa được giải quyết và khống chế có hiệu quả. Phân bộ Hàng Châu vừa mới gọi điện phân bộ Tùng Hải, hi vọng đội tuần tra Tùng Hải có thể hợp tác cùng điều tra.”

Thanh âm Phó Thanh Dương tròn vành rõ chữ, tựa như MC thời sự.

Sương mù dày đặc, bức tượng đồng xanh, hẳn là đạo cụ cấp Vụ Chủ. Kỳ quái, bức tượng đồng xanh đào trong cổ mộ ra, chủ nhân của nó hẳn là sớm đã chết, đạo cụ sao không bị linh cảnh thu hồi? Không, nói chuẩn xác, cổ mộ sao không bị linh cảnh thu đi?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh lóe lên nghi hoặc, kêu “A” một tiếng:

“Nếu tùy ý sương mù dày đặc khuếch tán, chẳng phải sẽ lan đến cả thành phố Kim Huy? Còn có, lão đại, thế giới hiện thực sao có thể xuất hiện cổ mộ liên quan tới linh cảnh hành giả?”

Miếu Tam Đạo sơn nương nương của lão mõ, cũng tồn tại ở hiện thực, nhưng về sau bị linh cảnh “cắn nuốt”, trở thành phó bản.

“Đây chính là điều cần cậu điều tra. Nguyên Thủy, đại biểu đội tuần tra phân bộ Tùng Hải đi thành phố Kim Huy một chuyến, có vấn đề có thể liên lạc mọi lúc với tôi.” Phó Thanh Dương nói.

Anh tự mình đi một chuyến không phải xong rồi sao, tôi hôm nay còn phải đi dạo phố với dì trẻ... Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, Phó Thanh Dương ngoài miệng nói:

“Rõ!”

Dù sao chuyện gì cũng cần trưởng lão tự mình ra mặt, nuôi nhiều chấp sự, đội trưởng như vậy có ý nghĩa gì.

Trưởng lão phân bộ Hàng Châu chưa ra tay, nói rõ tình thế còn chưa đến “cấp Chúa Tể” .

Trương Nguyên Thanh kết thúc cuộc gọi, chợt thu được một cái định vị Phó Thanh Dương gửi tới, kèm theo một câu:

“Điểm tập hợp các đội ngũ lần hành động này.”

Hắn nhấn vào bản đồ định vị, địa chỉ là một khách sạn thành phố Kim Huy, cách bảo tàng hơn 30 ki lô mét .

Cất điện thoại di động, Phó Thanh Dương gõ cửa phòng dì trẻ.

“Ai da, còn chưa xong à!”

Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói mềm mại của dì trẻ.

“Cháu không đi dạo phố nữa...”

Trương Nguyên Thanh vừa nói xong, cửa phòng ngủ liền mở ra, dì trẻ trang điểm trang nhã lạnh như băng sương đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói:

“Cho dì một lý do không thể không đồng ý.”

Trương Nguyên Thanh không nói lời nào, kéo dì trẻ vào phòng, dì trẻ dỗi gạt tay ra.

“Cháu vừa nhận được nhiệm vụ tổng bộ Long Hoa quốc tổ, cần đi thành phố Kim Huy một chuyến, ở đó có nhân vật phản diện tà ác làm loạn, cần cháu trấn thị chi bảo này của Tùng Hải giải quyết.” Trương Nguyên Thanh lấy một loại vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh nổi nói.

Biết dì trẻ rất có hứng thú đối với linh cảnh hành giả, bình thường luông hỏi thăm cái này nghe ngóng cái kia, Trương Nguyên Thanh liền thuận miệng lấy lệ, lúc nói nói mình năm ngoái giải quyết tiến sĩ Bạch Tuộc, lúc nói năm nay 7 triệu công trạng giẫm đạp Quái Nhân Ván Trượt.

Giang Ngọc Nhị đối với điều này nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy những nhân vật phản diện đó có cảm giác Deja Vu rất mạnh, nhưng lại không nhớ ra từng thấy ở nơi nào.

Nghe vậy, dì trẻ hồ nghi:

“Hoa quốc Long tổ? Trước kia mày nói đội đặc công người siêu năng lực mà?”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, thầm nhủ trước kia mình nói đội đặc công?

“...Đội đặc công người siêu năng lực thuộc về Long tổ.” Hắn cưỡng ép đi sắp xếp quan hệ phụ thuộc cho đội đặc công cùng Long tổ.

“Không tin dì có thể xem thời sự, sự kiện đó cũng lên thời sự rồi.”

Dì trẻ nghe vậy, chạy bịch bịch bịch, quả nhiên thấy lão ba cao tuổi xem tin tức tương quan thành phố Kim Huy.

“Được rồi, dù sao đi dạo phố lúc nào cũng được.” Dì trẻ ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngọt ngào lập tức tin, dặn: “Mày cẩn thận chút nha, buổi tối về không? Nếu không về, nhớ gọi điện thoại cho dì.”

“Biết rồi!”

Trương Nguyên Thanh phất phất tay, nhanh chóng ra ngoài.

Thành phố Kim Huy, khách sạn Lệ Hào, phòng họp tầng 28.

Chấp sự phụ trách lần hành động này tên là “Hạ Thụ Chi Luyến”, một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, lạnh lùng cơ trí.

Vị Kiếm Khách kia đi giày quân đội, quần quân đội, áo không tay quân đội màu xanh lục, đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ quan sát sương mù dày đặc xa xa, dưới ánh nắng chói chang, sương mù màu xám trắng tựa như đọng lại, lượn lờ giữa nhà cao tầng.

Các con phố đi thông khu vực đó, đều bị cảnh sát giao thông dùng chướng ngại vật phong tỏa, chỉ có thể ra không thể vào.

Cục diện tạm ổn định, nhưng tình thế vẫn ác liệt như cũ. Sương mù dày đặc lấy tốc độ chậm rãi mà kiên định khuếch tán, nhiều nhất hai ngày, sẽ bao phủ cả thành phố Kim Huy.

Đến lúc đó, số lượng người bị liên lụy sẽ nhiều đến mức khó mà tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận