Linh Cảnh Hành Giả

Chương 199: Chung kết (1)

“Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại!” Hắn nhìn quét qua các hành giả chính phủ ngồi bệt mềm nhũn, mở cái mồm dữ tợn, nói tiếng người, đắc ý cười nói:
“Ta chưa từng nói chỗ dựa của ta là ba tên ngu xuẩn này, bằng bọn họ, sao có khả năng chiến thắng mười lăm tên hành giả chính phủ, cho dù ta đã tiến hành cải tạo đối với bọn họ cũng không được.

“Ha ha, bọn họ chỉ là thủ thuật che mắt dùng để mê hoặc các ngươi, sát chiêu thật sự là đạo cụ bí mật của ta, nó có thể phát ra khí độc không màu không vị, cho dù là hành giả Thánh Giả cảnh, cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Nhưng nó cũng có khuyết điểm, phải ở trong không gian bịt kín, phải cho nó đủ thời gian. Ta từng nói, đây là bữa tiệc giết chóc thịnh soạn ta chuẩn bị cho các ngươi, thích không.”

Mấy vị đội trưởng bọn Lý Đông Trạch, Thanh Đằng, Bạch Long, sắc mặt tựa như càng thêm tái nhợt.

Thì ra bắt đầu từ lúc đoàn người mình bước vào biệt thự, đã rơi vào bẫy, một cái bẫy tỉ mỉ chuẩn bị.

Mấy vị hành giả cấp 2 nhìn nhau, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Hoành Hành Vô Kỵ nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, tầm mắt đặt ở Lưỡi Đao Khát Máu hắn giắt bên hông, tặc lưỡi nói:

“Cái này không phải đạo cụ của Âu Hướng Vinh sao, hắc, ta thèm nó rất lâu rồi, vốn tưởng sau khi Âu Hướng Vinh chết, không còn có cơ hội đạt được, không ngờ tự mình đưa lên cửa.”

Hắn lại nhìn về phía mũ thợ mỏ của Đường Quốc Cường, trường đao màu đen của Bạch Long, súng lục của Quan Nhã, dây leo của Thanh Đằng, gậy chống của Lý Đông Trạch.

“Thu hoạch rất hậu hĩnh nha, lão đại nói không sai, giết người đoạt bảo mới là con đường làm giàu. Vì cảm tạ các ngươi lũ ngu xuẩn này trao tặng, ta sẽ cho các ngươi một cái thống khoái. Ừm, ba người các ngươi không cần chết.”

Con ngươi dựng thẳng màu hổ phách lần lượt đảo qua Quan Nhã, Thanh Đằng cùng Bạch Long, lặp đi lặp lại đánh giá ở trên đường cong thân thể các cô, Vu cổ sư tà ác này không chút nào che giấu dục vọng của mình, cười khà khà nói:

“Anh sẽ cải tạo thân thể ba người các em, cướp đoạt lý trí của các em, để các em biến thành con thú giống cái chỉ biết uốn éo mông khẩn cầu anh.”

Đội trưởng Thanh Đằng biến sắc, nếu như vậy, cô tình nguyện lựa chọn cái chết.

“Phi!” Bạch Long phun ra một bãi nước bọt dính máu, nhíu mày cười lạnh: “Đến lúc đó, bà đây nhất định sẽ không quên cắt đứt cần tăng dân số của mày.”

Nghe lời của Hoành Hành Vô Kỵ, Quan Nhã vốn đối với cái chết chưa toát ra quá nhiều sợ hãi chậm rãi rùng mình một cái, đáy lòng dâng lên ghê tởm cùng sợ hãi mãnh liệt.

Cô quay phắt đầu nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia mong đợi.

Cô biết Nguyên Thủy có một món đạo cụ loại quy tắc.

Hắn còn có con bài chưa lật chưa dùng ra, nếu ở đây còn có ai có thể ngăn cơn sóng dữ, Quan Nhã cảm thấy chính là hắn.

Đại bộ phận nghề nghiệp tà ác, đều là ác ôn chết một trăm lần cũng không đáng tiếc. Trương Nguyên Thanh nhếch mép, đáp lại ánh mắt của Quan Nhã, cố gắng chống đỡ tứ chi mềm nhũn đứng lên, từ trong ô vật phẩm triệu hồi ra khăn voan đỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại, có thể nhanh chóng giết chết tên giặc này, chỉ có cô dâu ma.

Hắn không muốn sử dụng con bài chưa lật quá sớm, nhưng thời điểm thật sự phải dùng tới, cũng sẽ không do dự.

“Ừm?” Hoành Hành Vô Kỵ ngoài miệng kiêu ngạo, thực ra chưa thả lỏng cảnh giác, vẫn luôn chú ý động tĩnh của các hành giả chính phủ.

Hắn lập tức nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, sau đó ánh mắt đặt ở khăn voan đỏ viền thêu chỉ vàng trong tay hắn.

Phản ứng của Hoành Hành Vô Kỵ, dẫn tới mấy vị đội trưởng cũng đều quay đầu, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, thấy hắn giơ lên khăn voan đỏ.

Đây là cái gì? Hắn còn có thủ đoạn? Mấy người Thanh Đằng Bạch Long Đại Cơ Bá vừa mờ mịt vừa chờ mong.

Lý Đông Trạch và Quan Nhã thì lộ ra ngạc nhiên cùng thất vọng, thứ Nguyên Thủy lấy ra, không giống với bọn họ tưởng tượng.

Trương Nguyên Thanh đón nhận ánh mắt của Hoành Hành Vô Kỵ, lộ ra nụ cười cổ quái, nói:

“Muốn thể nghiệm một lần cảm giác làm chú rể không!”

Loa Vua Mèo trong túi “xẹt xẹt” vài tiếng, vang lên một tràng tiếng kèn Xona thê lương:

“Nàng cười rồi khóc, ngươi đoán nàng làm sao mà cười rồi khóc, khóc, ngươi xem nàng làm sao lại khóc cười...”

Tiếng kèn Xona, quỷ dị, thê lương, cao vút.

Soạt! Hắn vung tay mở ra khăn voan đỏ, ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người đội lên trên đầu.

Nghe tiếng kèn Xona thê lương, nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn đội khăn voan cô dâu chuyên dùng ở trên đầu, trong lòng các Linh cảnh hành giả ở đây dâng lên cảm giác quái dị khó có thể miêu tả.

Một mặt là không phân biệt ra trung tâm thủ đoạn của hắn là khăn voan đỏ, hay là thứ phát ra âm nhạc trong túi.

Một mặt khác là, cậu nhóc, khăn voan đỏ, nhạc hỉ... cái này cũng quá quỷ dị rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận