Linh Cảnh Hành Giả

Chương 79: Che giấu (2)

Hắn nói cái gì? Hỏa sư Đại Cơ Bá thiếu chút nữa muốn ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình có phải thính lực xảy ra vấn đề hay không, hắn chợt nổi tính nóng, ồm ồm cả giận nói:
“Đừng nói giỡn với tôi, đây không phải trường hợp cậu khoe khoang hài hước.”

Đám người Lý Đông Trạch cũng ngẩn ra, tiếp đó nhíu mày, trong ánh mắt nhìn Trương Nguyên Thanh có thêm vài phần cẩn thận.

Anh hung dữ làm mẹ gì, không thể nói chuyện tử tế? Cái gã này sẽ không là người Xích Hỏa bang chứ.. Trương Nguyên Thanh kiên nhẫn giải thích:

“Tôi không nói dối, xác hắn ngay tại đuôi xe, không tin anh tự đi qua xem.”

Đại Cơ Bá quan sát bên đó một lần, cột nhô ra từ vách tường cùng thân xe hình thành bóng đen giao nhau, chỗ hắn không nhìn thấy tình huống trong góc.

Lập tức muốn đi qua xem xét.

“Chờ một chút.” Người đàn ông trung niên đầu đội mũ thợ mỏ đi lên phía trước, nhìn quét Trương Nguyên Thanh một lần, nói với người thanh niên khôi ngô: “Tôi đi xem.”

Đại Cơ Bá thấy đồng nghiệp vẻ mặt ngưng trọng, tựa như nhớ tới cái gì, cảnh giác nhìn nhìn Trương Nguyên Thanh, gật gật đầu.

Trương Nguyên Thanh chú ý tới vẻ mặt Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã có chút kỳ quái, mà ánh mắt người khác, thì mang theo đề phòng không che giấu.

Lúc này, người đàn ông trung niên đầu đội mũ thợ mỏ, bước chân thong thả nhưng trầm ổn tới gần đuôi xe, sau đó, hắn sững sờ nhìn chằm chằm nơi nào đó, mở to hai mắt nhìn, tựa như bức tượng.

“Ông chủ Đường?”

Đại Cơ Bá nhìn đồng bạn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt, trong lòng rùng mình, cơ thịt thân trên chợt căng lên, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Mấy đội trưởng bọn Thanh Đằng Bạch Long lập tức cảnh giác hẳn lên.

Đường Quốc Cường bộ dáng này, cực kỳ giống bộ dáng khi gặp mê hoặc.

Nhưng rất nhanh, bọn họ liền thấy Đường Quốc Cường “khôi phục” lại, cúi người kéo ra một thi thể, kéo tới dưới đèn tựu quang, kéo tới trong tầm mắt của mọi người.

Thi thể này mặc quần rằn ri rộng thùng thình, ba lỗ màu đen, áo khoác màu đen, máu thịt trên mắt be bét, hốc mắt trống rỗng, đường nét ngũ quan mơ hồ có thể phân biệt ra thân phận, quả thật là Âu Hướng Vinh.

Bãi đỗ xe trong lòng đất lập tức yên tĩnh, mọi người sững sờ nhìn chằm chằm thi thể Âu Hướng Vinh.

Vẻ mặt Lý Đông Trạch từ nghiêm túc từng chút một chuyển hóa thành ngạc nhiên, lẩm bẩm:

“Ồ, lạy chúa tôi ...”

Quan Nhã nhìn nhìn thi thể, lại nhìn nhìn Trương Nguyên Thanh, sau đó nghĩ tới cái gì, như có chút suy nghĩ.

Người phụ nữ đẹp mặc sườn xám tranh thủy mặc, đi giày cao gót bước nhanh đi tới, cô đứng ở cạnh thi thể, sau khi cẩn thận đánh giá, mím môi nói:

“Quả thật là Âu Hướng Vinh.”

Nói xong, cô có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Thanh một cái.

Đại Cơ Bá trừng mắt tròn xoe, mở mồm nói: “Cậu làm như thế nào?”

Ánh mắt mấy vị đội trưởng đều tập trung ở trên người Trương Nguyên Thanh, lặp đi lặp lại đánh giá, Âu Hướng Vinh thế mà bị một thằng nhóc cấp 1 xử lý, tuy người này bị thương nặng không ở đỉnh phong.

Lần này đội 2 lập công lớn rồi, Lý Đông Trạch gặp vận cứt chó gì vậy? Chiêu mộ được cấp dưới xuất sắc như thế.

Làm như thế nào? Cái này không phải có giày là được sao... Trương Nguyên Thanh chưa đáp lại, mà là nhìn về phía cấp trên của mình.

Lý Đông Trạch lập tức tiến lên, ho khan một tiếng:

“Nguyên Thủy, làm tốt lắm, cậu lập công lớn rồi. Ngay tại vừa rồi, ở lúc cậu không liên hệ được chúng tôi, chúng tôi đang ở trong phòng hội nghị bị cấp trên mắng té tát.”

Lời này dời đi lực chú ý rất tốt, trên mặt mấy vị đội trưởng lộ ra nụ cười thoải mái, giống như dỡ xuống gánh nặng.

Trương Nguyên Thanh liếc hắn: “Vậy mấy người vừa rồi vì sao lấy súng nhắm tôi.”

“Mê hoặc chi yêu cảnh giới Siêu Phàm, có thể tạm thời ảnh hưởng tâm trí người ta, nếu cho bọn họ thời gian nhất định, lặp đi lặp lại mê hoặc, làm sâu sắc ảnh hưởng, có thể đạt tới hiệu quả thao túng mục tiêu. So với tin tưởng cậu giết Âu Hướng Vinh, chúng tôi cảm thấy khả năng cậu bị mê hoặc lớn hơn nữa.” Cô gái trẻ tuổi mặc quần áo đua xe màu trắng cầm đao đi tới, đánh giá cao thấp Trương Nguyên Thanh, hài lòng gật đầu:

“Chúng tôi đều sai lầm rồi. Tự giới thiệu một phen, Bạch Long, thủy quỷ cấp 3.”

Vị nữ đội trường này hiên ngang vô cùng, ở trên người cô nhìn không thấy rụt rè cùng nhăn nhó của phụ nữ, nhìn qua tràn đầy thần khí, giống như ai cũng là em trai thối.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Trương Nguyên Thanh nói.

Mấy vị đội trưởng ngẩn ra một phen: “Tên rất hay...”

Quả thật hay, vừa nghe đã khiến người ta nhịn không được muốn đánh hắn.

Bạch Long cười nói: “Gọi cậu Nguyên Thủy đi, may mắn, chị vẫn cảm thấy giống cậu nam sinh tuổi này, sẽ đặt một ít cái tên cổ quái.”

“Ví dụ như?” Trương Nguyên Thanh cười nhún vai.

Bạch Long giật mình, không ngờ thằng nhóc này dễ quen như thế, thế mà còn hỏi lại mình. Theo lý thuyết, đối mặt cấp trên trêu chọc, người bình thường không nên là khiêm tốn vài câu, hoặc là vẻ mặt câu nệ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận