Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1270: Tình báo của anh Binh (1)

“Nguyên Thủy Thiên Tôn! !”
Khuôn mặt hơi tái nhợt của Triệu Phi Trần cũng lộ ra kinh ngạc, mờ mịt, tiếp đó chuyển thành phẫn nộ cùng oán độc.

Đối phương là ai cũng không ảnh hưởng mối hận cụt chân, nhưng hắn không ngờ, Tinh Quan trẻ tuổi xa lạ này, lại là Nguyên Thủy Thiên Tôn dịch dung.

Đối với đại danh vị nhân vật thiên tài này, hắn tất nhiên là biết, chẳng những biết, ngày đó hắn còn từng xem thi đấu lôi đài quan phương tổ chức.

Chẳng qua lúc ấy âm thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn rõ ràng là nam.

Trương Nguyên Thanh thu hồi Nhẫn Dịch Dung, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hồng Chính, nói:

“Họ Triệu, con ngươi nói, hôm nay muốn để ta không ra khỏi Hoa Đô được. Ta bây giờ muốn hỏi ngươi một chút, động võ đối với ta, ngươi dám không! ! Ngươi dám ra tay đối với một Thánh Giả quan phương lập được công huân cấp A, mấy công huân cấp B sao?”

Sắc mặt Triệu Hồng Chính lập tức trở nên khó coi, mặt trầm như nước.

Hắn không dám, đúng vậy, không dám! !

Nguyên Thủy Thiên Tôn là thiên tài quan phương dốc sức bồi dưỡng, cho dù hắn vừa bị tổng bộ xử phạt, thậm chí nguồn tin riêng truyền lưu, tổng bộ có một số người cực kỳ bất mãn đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn kiệt ngạo, cho rằng hắn không phục quản thúc.

Nhưng Triệu Hồng Chính vẫn như cũ không dám.

Danh hiệu Nguyên Thủy Thiên Tôn quá vang dội, danh tiếng quá cao, tổng bộ bất mãn đối với hắn, đó là chuyện nội bộ Ngũ Hành minh, hắn Triệu Hồng Chính dám giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, sáng mai Triệu gia sẽ trói gô hắn đưa đến phân bộ Tùng Hải.

Trương Nguyên Thanh lại nhìn về phía Triệu Phi Trần, cười lạnh nói:

“Xuất thân ở Triệu gia, liền tự cho là hậu duệ thiên hoàng? ? Chỉ bằng chút thân thế đó của ngươi, xứng gọi nhịp với ta? ? Chỉ bằng chút thực lực đó của ngươi, xứng tranh đấu với ta? ?”

Sắc mặt Triệu Phi Trần lập tức đỏ lên, thân hình không tự giác co rút lại, hít thở cũng trở nên ồ ồ.

Khinh miệt cùng coi thường trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn, tổn thương lòng tự trọng của hắn thật sâu.

Sau cực đoan phẫn nộ, lệ khí cùng kiệt ngạo trong lòng ngược lại trào lên, hắn để tay lên ngực tự hỏi, nếu đối phương là Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn còn dám sao? ?

Đáp án là khẳng định.

Hắn dám.

Nếu biết đây là Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn sẽ lập tức thông báo gia tộc, tìm một vị Thánh Giả cấp 6.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lại như thế nào, chỉ cần thời cơ thích hợp, chỉ cần quy tắc cho phép, mình ăn chắc hắn.

Mà nếu là không nói quy tắc, Nguyên Thủy Thiên Tôn dám không nói quy tắc với hắn sao? ? Triệu gia làm linh cảnh thế gia lắng đọng lại trăm năm, muốn giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, thực không phải việc khó.

Trên thế gian hiện nay, dù là Chúa Tể cũng chưa có tư cách gọi nhịp với linh cảnh thế gia, có thể đối phó tổ chức lớn, chỉ có tổ chức cùng cấp bậc, hoặc cao hơn.

Triệu Phi Trần nhếch miệng cười dữ tợn:

“Sao không dám! ! Lặp lại một lần, bố mày liền phái Thánh Giả cấp 6 ra sân, làm thịt mày cái gọi là thiên tài quan phương này.”

Vẻ mặt hắn tỏ ra hơi dữ tợn, càn rỡ cười to, không phân rõ là bình sứt không sợ mẻ mạnh miệng, hay là thực dám như thế.

“Nói hay lắm! !”

Thanh âm già nua bình tĩnh từ ngoài cửa hàng truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, người tới là một ông lão tóc trắng xoá, mặc đường trang, trên chân một đôi giày vải dệt thủ công, lưng hơi còng, hai tay để sau lưng.

- Giải thích "đường trang" là một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, đặc trưng với cổ áo dựng cao và cúc được cài dây. Hết giải thích.

Lão thoạt nhìn tựa như một ông lão nhà giàu, bên người cũng không dẫn theo vệ sĩ, chỗ đặc thù duy nhất là tuổi cao sức yếu, ánh mắt lại đặc biệt trong trẻo có thần, ngầm chứa trí tuệ.

Ông lão đi vào cửa hàng, cười tủm tỉm nhìn về phía Triệu Phi Trần, nói:

“Ngươi đứa nhỏ này tuy ương ngạnh, nhưng tính tình này lão già ta trước giờ rất thích, Con cháu thế gia cuộc sống xa hoa, biểu hiện khiêm cung cũng tốt, cuồng vọng cũng tốt, hoàn khố cũng tốt, bề ngoài thay đổi như thế nào không sao cả, trong xương tủy nhất định phải có ngạo khí, đánh gãy xương cốt cũng không gãy được ngạo khí. Đây là khác biệt lớn nhất của chúng ta cùng bình dân.”

Nói xong, lão ngầm có ý không vui nhìn Triệu Hồng Chính một cái, thản nhiên nói:

“Triệu gia sừng sững trăm năm không ngã, nội tình vẫn là có, một người trẻ tuổi, đã dọa ngươi thành như vậy? ?”

Triệu Hồng Chính cúi đầu, không dám nói lời nào.

“Triệu gia chủ? ?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày

“Cậu có thể gọi tôi Triệu ngũ gia, biệt hiệu lúc trẻ tuổi, về phần tục danh, cậu không cần biết.” Ông lão ánh mắt bình thản nhìn Trương Nguyên Thanh, nói:

“Tôi không phải gia chủ Triệu gia, Nguyên Thủy Thiên Tôn cậu, còn chưa có tư cách khiến đại ca của tôi tự mình ra mặt.”

“Ngũ thúc công! !” Triệu Phi Trần mừng rỡ, hung tợn trừng mắt nhìn Trương Nguyên Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận