Linh Cảnh Hành Giả

Chương 694: Nhiệm vụ linh cảnh (2)

Ánh mắt Phó Thanh Dương vẫn nhìn chiến đấu trên sân, nói:
“Trưởng phòng cảnh sát mới khu Sa Khẩu, tuần trước vừa nhận chức, sở trưởng chăm lo việc nước, tác phong và kỷ luật nghiêm túc, đã mang vụ án trong mấy năm qua một lần nữa lật lại, phát hiện vụ án Khấu Bắc Nguyệt giết chị gái điểm đáng ngờ trùng trùng, chứng cứ không đủ, hung thủ là kẻ khác.”

“Vì thế hủy bỏ lệnh truy nã Khấu Bắc Nguyệt, văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu sẽ điều tra lại vụ án này, nhất định sẽ bắt được hung thủ.

Nói tới đây, Phó Thanh Dương quay đầu nhìn, “Cậu đồng ý ý kiến này, tôi liền thay cậu đi câu thông.”

Năng lực chính trị của Phó Thanh Dương quả thực cộng max điểm mà... Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới trong sự kiện Xích Nguyệt An, vị công tử ca cao ngạo lạnh lùng này thao tác giá họa Ám Dạ Mân Côi, trong lòng cảm khái.

Chỉ có thể như vậy, có thể trả Khấu Bắc Nguyệt một sự trong sạch, để hắn ngẩng đầu làm người, mục đích cũng đạt tới... Trương Nguyên Thanh nói:

“Được.”

Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, một lần nữa nhìn về phía lôi đài, lại nói:

“Linh cảnh một người lần thứ hai sắp tới rồi nhỉ, nói với cậu chút chuyện thú vị, trong group trưởng lão, không ít lão già rất chờ mong linh cảnh riêng lần thứ hai của cậu sẽ là độ khó cấp bậc nào, thậm chí so với thi đấu cảnh giới Thánh Giả còn chờ mong hơn.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Nói như thế nào?”

Lời này mới ra khỏi miệng, Trương Nguyên Thanh liền hối hận, hắn tựa như nghe được Phó Thanh Dương trả lời "Thi đấu không có cảm giác chờ mong, bởi vì quán quân tất nhiên là tôi!"

Nhưng, Phó Thanh Dương trả lời lại là:

“Nữ nguyên soái ở giai đoạn Siêu Phàm, tiến vào cấp S một lần, cấp A hai lần, một lần phó bản giết chóc, sau đó tấn thăng Thánh Giả.

“Các lão già đang căn cứ số lần vào phó bản, cấp bậc độ khó, tốc độ thăng cấp của cậu, để đánh giá tiềm lực của cậu. Nếu cậu ở giai đoạn Siêu Phàm quỹ tích trưởng thành tương tự với nữ nguyên soái, như vậy cậu liền có tố chất minh chủ.”

“Nếu cậu ở giai đoạn Thánh Giả quỹ tích trưởng thành tương tự với nữ nguyên soái, vậy cậu liền...”

“Tôi liền thành ứng cử viên minh chủ đời tiếp theo?”

“Cậu có thể đoạt lấy danh hiệu của Tốt Qua Sông.”

Danh hiệu của Tốt Qua Sông... Trương Nguyên Thanh nghiêm túc suy nghĩ vài giây, khóe miệng giật giật.

Gã này được, thì ra là ở chỗ này chờ mình, sơ ý rồi.

Phó Thanh Dương không đỏ mặt không xấu hổ chút nào, chậm rãi nói:

“Tôi cũng rất chờ mong cậu độ khó của phó bản lần sau của cậu, nhớ rõ trước khi vào phó bản, phải báo cáo cho Lý Đông Trạch.”

Hôm sau, chín giờ sáng.

Trương Nguyên Thanh tới vịnh Phó gia, tiến vào văn phòng xa hoa.

Phó Thanh Dương ngồi ở sau chiếc bàn lớn, trang phục trắng như tuyết, chăm chú nhìn cấp dưới đi vào, nói:

“Văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu đã trả lời, bọn họ đồng ý đề nghị của tôi, nhưng người văn phòng cảnh sát sẽ không ra mặt, do chính cậu đi nói. Mặt khác, cũng sẽ không có tiền bồi thường.”

Hắn đẩy qua một phần văn kiện đóng dấu văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu.

“Bản thuyết minh này, là nhượng bộ lớn nhất của bọn họ.”

Mình tự đi nói... Không có bất cứ bồi thường gì... Sắc mặt Trương Nguyên Thanh trầm xuống.

Thái độ của văn phòng cảnh sát khu Sa Khẩu, giống như là bị vô lại quấn lấy không có cách nào cả làm ra thỏa hiệp, tràn đầy ghét bỏ cùng kiêu căng.

Chúng ta đồng ý, đã là nể mặt các ngươi, nhưng tuyệt đối đừng ảo tưởng người của chúng ta sẽ ra mặt xử lý chuyện này, về phần tiền bồi thường, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi “Có thể.”

“Nhưng cần làm phiền bách phu trưởng, thay tôi hướng trưởng phòng cảnh sát thự khu Sa Khẩu truyền lời, nhất định phải truyền đạt.

Phó Thanh Dương gật đầu “Lời gì.”

“Ụ á ày!”

Khách sạn Vô Ngân.

Khấu Bắc Nguyệt mặc quần áo shipper, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi cạnh quầy, khuôn mặt đầy u sầu, thỉnh thoảng vò đầu vài cái.

Tiểu Viên duyên dáng yêu kiều đứng ở sau quầy, bình thản nói: “Cậu là đang lo lắng Nguyên Thủy Thiên Tôn sao, chuyện nguyền rủa hắn đã xử lý thỏa đáng, không có di chứng.”

“Thật?” Khấu Bắc Nguyệt nghe vậy, lộ vẻ mặt vui mừng: “Vậy thì tốt rồi.”

Chuyển sang tiếp tục tinh thần sa sút, tiếp tục mặt mày sầu khổ.

Tiểu Viên nhíu mày nói: “Có việc thì nói!”

Khấu Bắc Nguyệt giữ trạng thái như vậy thật lâu, cô vốn tưởng rằng là lo lắng an nguy của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Khấu Bắc Nguyệt ngập ngừng nói:

“Bố tôi sinh bệnh, ngày hôm qua tôi vụng trộm đi nơi bọn họ ở thăm.”

“Bệnh gì?” “Viêm cột sống dính khớp.”

“Cho nên cậu cần tiền đúng không.” Tiểu Viên nói.

Khấu Bắc Nguyệt trầm mặc, hồi lâu sau nghẹn ra một chữ: “Phải.”

Chữ này nói ra miệng, thiếu niên già mồm rốt cuộc như trút được gánh nặng đặt xuống tôn nghiêm cùng da mặt, cảm xúc có cửa phát tiết, nói:

“Từ lúc tôi cùng chị tôi gặp chuyện, bố tôi liền sống rất nghẹn khuất, nơi đã ở mấy chục năm cũng không ở nổi nữa, dẫn theo mẹ tôi chuyển nhà, đoạn tuyệt lui tới với thân thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận