Linh Cảnh Hành Giả

Chương 249: Diệt khẩu (4)

Có ý tứ gì? Trương Nguyên Thanh chưa nghe hiểu, Phó Thanh Dương thì “Ừm” một tiếng, nói:
“Nguyên Thủy, đi xem linh thể Hạ Hầu Tân còn có hay không?”

Vì sao Thần dạ du không cần tình báo? Tôi chán ghét phương thức nói chuyện của các người... Trương Nguyên Thanh đi đến bên giường, đáy mắt dâng trào màu đen, thử câu thông linh còn sót lại trong thi thể.

Vài giây sau, màu đen trong mắt hắn rút đi, lắc đầu với ba người bọn Phó Thanh Dương:

“Linh thể không còn.”

Phó Thanh Dương sớm có dự liệu, nghe vậy cũng không bất ngờ. Hắn nhìn Trương Nguyên Thanh, nói: “Thần dạ du cao cấp, có năng lực nhìn thấy vận mệnh, nếu Hạ Hầu Tân vừa vặn gặp mặt tên hung thủ kia, sẽ bị hắn thấy hướng đi của vận mệnh.”

Thần dạ du còn có loại năng lực này? Thấy hướng đi của vận mệnh, ừm, chúng ta lần này tới đây chính là muốn mau chóng bắt Hạ Hầu Tân, giết chết hỏi linh... Trương Nguyên Thanh kinh hãi một phen.

Nắm giữ lực lượng của thái âm thái dương, lại có thể thấy trước vận mệnh, Thần dạ du cao cấp khủng bố bao nhiêu?

Hắn sau đó biến sắc: “Vậy Hạ Hầu Trì có phải cũng nguy hiểm rồi hay không?”

Nếu hắn là cao tầng Hoa Hồng Đêm Tối, ở sau khi thấy vận mệnh của Hạ Hầu Tân, phát hiện Hạ Hầu Trì một nhánh này đã bại lộ, hắn khẳng định sẽ tiếp tục giết người diệt khẩu.

“Không cần lo lắng!” Linh Quân cười nói:

“Hạ Hầu Trì giam giữ ở trong vườn bách thú của Cẩu trưởng lão, muốn giết hắn diệt khẩu không dễ như vậy.”

“Anh sao có thể mắng trưởng lão chứ?” Trương Nguyên Thanh chấn động.

Linh Quân nói: “Tôi không có mắng trưởng lão nha.”

“Cẩu Linh Quân!”

“Sao cậu mắng chửi người ta hả?”

“Đúng vậy, cho nên anh vì sao mắng trưởng lão.”

Phó Thanh Dương dùng một ánh mắt lạnh lùng, cắt ngang hai người đối thoại, hắn phát hiện Nguyên Thủy có một tật xấu, chính là quá mức sinh động.

Với ai cũng có thể tán chuyện vài câu, với ai cũng có thể cười tức giận mắng.

Đường về, trên xe MPV, Phó Thanh Dương gọi cho trưởng lão Teddy.

“Trưởng lão, Hạ Hầu Tân bị diệt khẩu rồi.”

“Biết rồi.”

Phó Thanh Dương trầm giọng nói: “Hoa Hồng Đêm Tối đang đua thời gian với chúng ta, tổng kiểm tra sức khỏe bị kéo lùi lại, manh mối Hạ Hầu gia lại đứt ở đây, chúng ta lùng bắt đối với Hắc Vô Thường, lại về tới điểm xuất phát.

Mặt khác, bây giờ đã đả thảo kinh xà, Hoa Hồng Đêm Tối nhất định sẽ nắm chặt móc nối với Hắc Vô Thường. Trưởng lão, thời gian để lại cho chúng ta không nhiều nữa, bây giờ cửa đột phá duy nhất là Hạ Hầu Trì.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc một phen, nói:

“Hạ Hầu Trì là Thánh giả cảnh đỉnh phong, tiến một bước nữa chính là Chúa tể, nếu muốn giết hắn, phải triệu tập bốn trưởng lão khác bàn bạc, hơn nữa phải câu thông với Hạ Hầu gia, cái này cần thời gian, Hoa Hồng Đêm Tối tuyến này tạm gác lại đi.”

“Được!” Phó Thanh Dương giọng điệu bình tĩnh, trên mặt không thấy biểu cảm.

Kết thúc trò chuyện, hắn tựa vào trên ghế dựa, nhắm mắt không nói.

Trong một chiếc xe khác, Trương Nguyên Thanh nhíu mày:

“Hạ Hầu Trì trong thời gian ngắn không động vào được, kế hoạch thông qua Hoa Hồng Đêm Tối tìm hiểu nguồn gốc, lùng bắt Hắc Vô Thường liền phá sản, lại về tới điểm xuất phát, tiếp tục biển rộng tìm kim tìm Vu cổ sư.”

“Ài, tiếp tục kéo dài, nô bộc của Phán Quan Mắt Quỷ lần lượt bùng nổ, thủ lĩnh Hoa Hồng Đêm Tối lại thành công chạm trán với Hắc Vô Thường, chính phủ liền rất mất mặt, mà Hắc Vô Thường thuận lợi giải quyết vấn đề, lại là một mối hại lớn.”

Thông minh như hắn, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Trương Nguyên Thanh muốn tìm đồng đội thảo luận, liếc Khương Tinh Vệ bên trái một cái, lại nhìn một lần thập trưởng Đằng Viễn thái độ tiêu cực, lão ti cơ ngồi xe em họ của cô.

Mình vẫn là tự suy nghĩ đi... Hắn thở dài một tiếng.

Tên kia chết như thế nào? Thực không thú vị, mình còn tưởng có thể chiến đấu cơ. Thanh âm Khương Tinh Vệ thanh thúy dễ nghe, cô còn chưa rõ chuyện xảy ra hôm nay, vẻ mặt tiếc hận.

“Nghe Quan Nhã nói, em không đi học?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Có học, em chỉ là không đi trường học. Khương Tinh Vệ ngồi xổm trên ghế tựa rộng rãi, nói: “Bố em nói giáo viên trong trường học không biết dạy.

Ông ấy mời người dạy ở nhà cho em. Ông ấy mời người nào em đánh người đó.”

Cô gái nhỏ nói tới đây, trên khuôn mặt tú lệ đáng yêu lộ ra nét đắc ý.

Sau đó bây giờ giáo viên dạy ở nhà cũng không còn?”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Tinh Vệ thoáng suy sụp: “Về sau ông ấy tìm Hỏa sư Thánh giả cảnh làm giáo viên dạy ở nhà, giáo viên dạy ở nhà gặp em lần nào đánh lần đó.

Đây là trong truyền thuyết, dùng ma pháp đánh bại ma pháp, dùng Hỏa sư đánh bại Hỏa sư? Trương Nguyên Thanh đầy đầu óc đều là lời nhảm.

Đêm khuya.

Khu Khang Dương, vòm cầu bờ sông.

Đêm Tùng Hải không thấy ánh trăng, ánh sáng đèn đường không thể chiếu xạ đến góc âm u này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận