Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2713: Thằng hề nhảy nhót (1)

Rời khỏi vịnh Phó gia, Trương Nguyên Thanh chân đạp ngũ thải kim long, nhanh chóng quay về nhà bà ngoại, rầm rầm gõ vang cửa nhà cậu.

Ở trong mắt mợ cùng ông ngoại bà ngoại, cậu cả ngày không ở nhà, một đống tuổi rồi vẫn lông bông.

Thật ra cậu là lấy danh nghĩa đọc rap ngao du linh cảnh, hoặc là làm chính sự.

Đổi thành thời gian khác, Trương Nguyên Thanh chưa chắc có thể lập tức tìm được cậu, trừ phi hắn gặp nguy hiểm, nhưng giờ phút này tới gần giờ cơm, cậu nhất định ở nhà.

Vốn đã không hay ở nhà, ba bữa còn không về nhà ăn, mợ sẽ ly hôn với cậu.

“Ô ô, vô dụng Nguyên Tử...” Nhìn thấy cháu trai tới chơi, cậu lại bắt đầu vần đơn của hắn.

“Bớt nói nhảm!” Trương Nguyên Thanh không có tâm tình rap với hắn, kéo cậu ra ngoài, ở trước khi mợ mở miệng, cao giọng nói: “Mợ, cháu với cậu ra hành lang nói chuyện một chút.”

“Chuyện gì cần ra hành lang nói, cơm chuẩn bị làm xong rồi.” Mợ nấu cơm không thể ăn nhưng kiên quyết xuống bếp hô.

“Nói xấu bà ngoại.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Đi đi!” Mợ vui vẻ đáp lại.

Tiến vào hành lang, Trương Nguyên Thanh tốc độ nói cực nhanh báo cho cậu tin tức Kỵ Sĩ đơn truyền tiến phó bản cấp S: “Hắn vào là linh cảnh số 16, hoàng hôn của Kỵ Sĩ.”

Cậu ngao du linh cảnh nhiều năm, tiến vào không ít phó bản, chỉ cần biết đánh số cùng tên phó bản, liền có thể nhanh chóng tập trung vị trí.

“Ài, vô dụng Nguyên Tử, lại ra vấn đề khó cho cậu.” Cậu một tay đút túi, một tay xòe ra, làm bộ dạng bất đắc dĩ: “Được, chuyện này giao cho cậu, cậu sẽ mang Kỵ Sĩ đơn truyền về, nhưng sẽ lấy phương thức cháu không thể ngờ được.”

“Phương thức gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Lúc này, mợ ở trong nhà hô: “Ăn cơm, Nguyên Tử, cháu cũng ở lại bên này ăn đi.”

“Tới đây vợ ơi!” Cậu lon ton chạy về nhà.

Nói cũng không nói xong! Trương Nguyên Thanh hùng hổ lẩm bẩm, cao giọng trả lời: “Không được mợ, cháu tính ăn đồ ăn của bà ngoại, đồ ăn bà ngoại làm khó ăn.”

Nói xong, nhanh nhẹn chuồn đi.

Đồ ăn mợ làm, con trai ruột cũng không muốn ăn, hắn chỉ là cháu trai, không cần thiết hy sinh như vậy.

Cậu vào nhà đóng cửa, như đại lão gia ngồi xuống bàn ăn, đốt một điếu thuốc, trầm ngâm một lát, lẩm bẩm: “Linh cảnh vận chuyển trục trặc càng ngày càng nghiêm trọng?”

“Cái gì càng ngày càng nghiêm trọng?” Mợ bưng đồ ăn đi ra.

“Mẹ anh thời mãn kinh càng ngày càng nghiêm trọng.” Cậu thuận miệng nói.

“Phi! Mẹ anh mãn kinh hai mươi năm trước rồi.” Mợ gắt.

Hôm sau, buổi sáng.

Biệt thự của Victoria, Diệu Đằng Nhi ngồi ở trong nhà kính ấm áp như mùa xuân, nhìn vườn hoa ngoài vách thủy tinh nhuốm sương trắng, hoa tươi muôn hồng nghìn tía giống như được ban cho ngạo cốt của hoa mai, ở trong sương lạnh tận tình nở rộ.

Kinh thành cuối tháng 12, đã có mấy trận tuyết rơi.

Hoa tươi bình thường đương nhiên không sống nổi qua mùa đông, hoa cỏ trong vườn, là Linh Quân bồi dưỡng.

Hoa tươi trong vườn hoa tuy đẹp, nhưng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi, liền tỏ ra ảm đạm thất sắc.

Khí chất cùng ngũ quan của Diệu Đằng Nhi nổi bật ra một sự thanh lệ, môi như chấm son đỏ, con ngươi đen nhánh, mặt trái xoan trắng non xinh xắn, mũi thẳng tắp thanh tú.

Nhìn mà quên đi thế tục.

Loại mỹ nhân này không thể trang điểm, vừa trang điểm liền ngã xuống phong trần.

“Anh nói Nguyên Thủy Thiên Tôn vì sao hẹn gặp mặt mẹ em?” Hai tay Diệu Đằng Nhi bưng cà phê nóng hổi, tò mò nhìn về phía biểu ca đang nhìn nhau với “bàn cây”.

Ở trong mắt cô, Nguyên Thủy Thiên Tôn và mẫu thân không có bất cứ điểm chung nào, từ sau khi Ma Quân chết, mẫu thân bị ông ngoại coi là sỉ nhục của gia tộc chịu đả kích to lớn, từ đó về sau ru rú trong nhà, không giao tiếp nữa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể có chuyện gì phải gặp bà ấy? Còn chọn ở biệt thự của trưởng lão Victoria.

Linh Quân chưa trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn mặt bàn thật lâu, hoặc ngơ ngác nhìn về phía vườn hoa, bộ dáng tâm sự nặng nề.

Trong tầng hầm ngầm, Trương Nguyên Thanh ngồi ngay ngắn ở ghế dựa cao, đánh giá người phụ nữ trưởng thành cũng ngồi ở ghế dựa cao.

Người phụ nữ này hẳn là ngoài 40 rồi, nhưng chỉ nhìn từ dung mạo, càng giông thục nữ trẻ trung từ 25 đến 30 tuổi.

Khuôn mặt như lòng trắng trứng, làn da so với thiếu nữ còn mịn màng hơn, ngũ quan có bốn năm phần tương tự Diệu Đằng Nhi, nhưng càng thêm xinh đẹp, đúng, càng thêm xinh đẹp.

Cô có giá trị nhan sắc của phụ nữ trẻ tuổi, quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, cùng với dáng người nóng bỏng, cân xứng, mạnh mẽ chỉ Mộc Yêu có, nhưng khuôn mặt ngưng kết một vệt ưu sầu nhàn nhạt, một người phụ nữ như hoa đinh hương.

Nhiều loại khí chất nhào nặn ở trên người, chẳng những không mâu thuẫn, ngược lại đan vào ra sức quyến rũ đặc biệt.

Mẹ nó, nữ nhân của Ma Quân ai cũng quốc sắc thiên hương... Khi Trương Nguyên Thanh đánh giá người phụ nữ, người phụ nữ cũng đang quan sát người trẻ tuổi đại danh đỉnh đỉnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận